
ô, vì vậy không thể nói quên là quên
ngay được.
Ví như căn nhà số 108 ở đường Anh Hoa này, ví như chợ
bán buôn quần áo trên đường Anh Hoa, ví như quảng trường Tân Nguyệt nơi cô nhìn
thấy An Duyệt Sinh lần đầu tiên, ví dụ tuyến xe bus số 218 mà cô đã thuộc tuyến
đường như lòng bàn tay… Có một dạo cô đến quán mỳ Đàm Ký còn gặp anh, comple
giày da cùng một đám người vào nhà hàng bên cạnh. Nhà hàng ấy trang hoàng lộng
lấy, trông có vẻ rất sang trọng, bây giờ thân phận của anh đã khác xưa, dĩ
nhiên phải chú trọng phô trương.
Lúc ấy cô chỉ có một ý nghĩ: Tiền bạc và quyền thế, đó
là hai thứ mà người đàn ông nào cũng muốn có được. Phong thái của người đàn ông
quả thực rất rất cần có hai thứ đó làm nền, không tin bạn hãy nhìn An Duyệt
Sinh…
Phong Bình bị chuông điện thoại làm giật mình tỉnh
giấc là lúc trời đã tối đen như mực, ánh đèn đối diện phản chiếu qua cửa kính
vào trong phòng, những chùm sáng rất yếu ớt.
Cô vừa nhấc điện thoại vừa bật đèn.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm lắng của một
người đàn ông: “Thần có làm phiền người không, nữ hoàng đáng mến?”
“Quân Hạo?” Phong Bình cầm điện thoại trên tay, ngồi
dựng dậy, vuốt tóc rồi nói: “Cậu làm cái trò gì vậy?”
“Thưa nữ hoàng”, giọng nói của Phương Quân Hạo nghe
như có vẻ cố tình kiềm chế: “thần biết không nên vì chuyện riêng của mình mà
làm phiền người hết lần này đến lần khác, nhưng…”
Phong Bình ngắt lời anh ta: “Phương Quân Hạo, cậu uống
nhầm thuốc à?”
Giọng nói của Phương Quân Hạo ngày càng trang trọng
hơn: “Thưa nữ hoàng, thần muốn bẩm báo một chuyện rất hệ trọng”.
Phong Bình lấy ra ngón đòn sở trường của mình, uể oải
nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, năm ấy người đưa chúng tôi đến Thúy Minh Hồ bắt
cá, hại tôi suýt nữa thì chết đuối là cậu, đúng không?”
Cứ nhắc đến chuyện này là Phương Quân Hạo lại không
kiềm chế được tức giận, không thể diễn tiếp được nữa, nghiến răng nghiến lợi
nói: “Tôi làm sao mà biết được cậu ngu ngốc như thế, có phao cứu hộ rồi mà vẫn
chết đuối. Nếu không phải vì cậu thì tôi sẽ không bị ông già lôi đi, học cái
ngành quản lý khách sạn đáng ghét. Haizz, Thúy Minh Hồ, giấc mơ hồi nhỏ của
tôi…”
“Chua quá”.
“Tôi muốn làm nghệ thuật”.
“Xin hỏi đã được phụ huynh cho phép chưa?” Phong Bình
xỏ xiên.
Phương Quân Hạo bỗng thấy nhụt chí. Nói ra thì thật
xấu hổ, dù gì thì anh cũng gần ba mươi tuổi rồi, đường đường là một đấng nam
nhi, vậy mà lại rất sợ bố. Thật là chua xót, chua xót.
“Đại tiểu thư của tôi, giúp tôi chuyện này đi, ông già
nhất định sẽ nghe lời cậu”.
“Dĩ nhiên là ông ấy sẽ nghe nhưng sẽ thấy buồn. Vì sao
tôi lại phải làm chuyện khiến ông ấy buồn?”
“Thế cậu nhẫn tâm để tôi buồn sao?”
“Cậu buồn?” Phong Bình cười phá lên, “Cậu ở châu Âu
vui vẻ biết bao, ảnh bìa của những tạp chí hàng đầu đều là do cậu cung cấp hả?”
“Đó gọi là nghệ thuật”. Phương Quân Hạo hét lên: “Tôi
nhận được giải thưởng nhiếp ảnh chuyên nghiệp rồi đấy…”
“Cậu lèo nhèo với tôi thì có ích gì, có gan thì đi nói
chuyện với chú Phương đi”. Phong Bình nằm trên giường, xoay người chuyển vị
trí, bỗng nhiên thấy bụng reo ọc ọc nên nói: “Này, nếu không có việc gì thì lại
đây cùng tôi đi ăn tối”.
“Ăn tối?” Phương Quân Hạo lại hét lên: “Nữ hoàng của
tôi, bây giờ là mười một rưỡi đêm rồi đấy ạ, người vẫn chưa dùng bữa tối?”
“Không bột đố gột nên hồ”. Phong Bình tỏ vẻ khóc lóc
kêu than.
“Cho cậu mười lăm phút”.
Phong Bình chưa kịp nói gì, chỉ nghe thấy tiếng cạch
một cái, cô đành phải lồm ngồm bò dậy, đánh răng rửa mặt, thay quần áo.
Xe của Phương Quân Hạo chưa đến thì cô đã đến trước
một bước, đứng chờ sẵn ở dưới. Biết chắc là anh ta sẽ lái chiếc xe Porsche quá
ư hào nhoáng, phô trương đến. Quả nhiên không sai.
Cô ngồi vào xe và nói: “Tôi định xuống dưới ăn tạm cơm
bụi…”
Phương Quân Hạo trợn mắt và nói: “Cơm bụi? Chẳng may
truyền ra ngoài, cậu chết đói là chuyện nhỏ, mất mặt là chuyện lớn”.
Phong Bình im lặng, không thèm đấu khẩu với anh ta.
“Muốn ăn gì nào?”
“Tùy”. Ngừng một lát cô nói tiếp: “À đúng rồi, Quân Di
về chưa?”
“Chuyến bay chiều mai, vừa kịp buổi vũ hội từ thiện
đáng chết kia”.
“Phải có tấm lòng yêu thương, bạn Phương Quân Hạo ạ”.
Phong Bình nói nghiêm túc còn Phương Quân Hạo lại khịt mũi. Cô ngừng một lát
rồi nói tiếp: “Năm nay Quân Di mười bảy hay mười tám nhỉ?”
“Mười bảy”. Nhắc đến cô em gái này, Phương Quân Hạo
lại bắt đầu than vãn: “Thực ra nó mới là người phải quản thúc. Học phí một
tháng của nó còn nhiều hơn cả một kỳ học của mình, vậy mà ông già không nói nó
một câu nào, thật là thiên vị”.
Phong Bình cười: “Chẳng phải tiền dùng để tiêu sao?”
Phương Quân Hạo lập tức vòng xe, sau đó gườm gườm nhìn
cô: “Đợi khi nào nhìn thấy nó thì cậu sẽ biết, cậu hồi ấy vẫn chưa là gì”.
Phong Bình trợn tròn mắt: “Thế cơ á?”
Phương Quân Hạo cười phụ họa: “Ý của mình là bây giờ
cậu chín chắn, người lớn hơn nhiều rồi nên làm việc cũng cẩn trọng hơn. Ha ha.
Lần trước Bính Thần còn khen cậu đấy…”
Đêm tối đường vắng, Phương Quân Hạo lại thể hiện tay
lái xe siêu hạng nên chỉ quay vài vòng