
là đã đến bãi đỗ xe của nhà hàng Thụy
Kim, lập tức có nhân viên ra tiếp đón. Hai người đi thang máy, chọn bàn gần cửa
sổ. Phong Bình gọi vài món giàu dinh dưỡng. Phương Quân Hạo nghe mà lắc đầu
nguồi nguội, vừa uống trà vừa nghe cô nói về phương pháp dưỡng sinh.
Cô tỏ vẻ khó chịu nói: “Mọi chuyện đều tuân theo những
điều đó thì sống còn có ý nghĩa gì?”
Phương Quân Hạo than thở: “Sống trên đời này vốn rất
vô vị và tẻ nhạt mà”.
Phong Bình đang uống trà, suýt nữa thì sặc: “Đừng có
mà nói như thế. Bây giờ tôi đang thấy cuộc sống tràn ngập niềm vui”.
Phương Quân Hạo quay một góc 45 độ về phía cửa sổ, tỏ
vẻ rất bi thương: “Thế giới náo nhiệt, chỉ một mình tôi cô đơn”.
Nhân viên phục vụ mang thức ăn đến, nghe câu nói ấy
thấy rùng cả mình, hai tay run run, suýt thì rơi đĩa thức ăn. Phong Bình cố
nhịn cười, chờ anh ta xếp thức ăn xong mới phá lên cười, cười ha hả đúng một
phút mới dừng lại để ăn cơm. Sau một hồi chăm chú vào chuyên môn cuối cùng cô
cũng ngẩng đầu lên và nói: “Chuyện của cậu để tôi về thử nói với chú Phương xem
sao…”
Phương Quân Hạo nghe thấy câu ấy như muốn phát điên vì
sung sướng, xúc động đến rớt nước mắt: “Thần tạ ơn nữ hoàng, nữ hoàng vạn tuế
vạn tuế vạn vạn tuế”.
“Miễn lễ bình thân”.
Phong Bình cúi đầu uống canh, dùng mũi phát ra bốn từ
ấy, bỗng nhiên có cảm giác Phương Quân Hạo đá vào chân mình. Cô cứ tưởng là anh
ta cố ý, rụt hai chân lại, nào ngờ bị đá một cái mạnh hơn, không kiềm chế được
quát lên: “Cậu làm cái trò gì thế?”
Phương Quân Hạo thấy cô có vẻ “máu lên não chậm”, hoàn
toàn không có ý ngẩng đầu lên, đành phải ho khan hai tiếng rồi nói: “Thật trùng
hợp, anh Đường”.
Nghe thấy vậy, Phong Bình dừng động tác.
Đường Ca Nam mỉm
cười bước lại gần: “Đúng vậy, thật trùng hợp. Đúng là hữu duyên thiên lý năng
tương ngộ, cô Phong, cô thấy đúng không?”
Phong Bình đặt bát canh xuống, lấy khăn lau mồm, không
ngẩng đầu nhìn anh ta.
Phương Quân Hạo không kìm được chế nhạo anh ta: “Câu
tiếp theo có phải là ‘vô duyên đối diện bất tương phùng’ không?”
Đường Ca Nam không
tức giận, nhìn anh ta chằm chằm rồi mỉm cười và hỏi: “Anh Phương, không biết
anh và cô Phong đây ăn bữa cơm này mấy tiếng?”
Phương Quân Hạo hơi nhíu mày, không hiểu vì sao đột
nhiên anh ta lại hỏi như vậy.
Nhưng Phong Bình thì biết lý do, cô cười với anh ta và
nói: “Anh Nam, anh đi một mình à?”
Đường Ca Nam thấy họ đi với nhau, trong lòng không
thoải mái chút nào, nhưng thấy cô ấy cười như vậy, lại gọi “Anh Nam” nên nỗi
tức giận trong lòng không thể phát tiết ra ngoài được.
Phong Bình nói tiếp: “Nếu anh đi một mình thì chi bằng
cùng ngồi xuống đây?”
Cơn giận của Đường Ca Nam không
thể tiêu tan, anh lạnh lùng nói: “Vậy thì phải tính tiền theo giờ thế nào đây?”
“Tính tiền theo giờ? Hai người đang nói gì vậy?”
Phương Quân Hạo tròn mắt nhìn Đường Ca Nam rồi lại
nhìn Phong Bình.
Đường Ca Nam thay
đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm vào người Phong Bình và lạnh lùng hỏi: “Sao? Anh
ta…”
“Anh ta cũng thế”. Phong Bình vội ngắt lời anh, dõng
dạc tuyên bố: “Bốn trăm đô một giờ”.
Phương Quân Hạo “sốc” nặng, đang định mở miệng thì bị
Phong Bình đá vào chân, chỉ thấy cô mỉm cười và nói: “Tất cả những người đàn
ông hẹn hò với tôi đều phải trả theo giá bốn trăm đô một giờ. Đã là làm ăn thì
phải rõ ràng. Anh Nam, thôi anh đừng ngồi
cùng chúng tôi, lúc nãy tôi không nhớ ra, thật là ngại quá”.
Đường Ca Nam tức đỏ
mặt tía tai nhưng không thể làm gì cô. Nét mặt và lời nói gãy gọn, trắng trợn,
thẳng thẳn như thế, không hiểu cô ta đã tu luyện bằng cách nào, thật đúng là
thánh nhân.
Phương Quân Hạo nghe thấy cô nói vậy, ngồi im như
tượng.
Đúng là quá choáng.
Phong Bình nhìn đồng hồ rồi mỉm cười nói với Quân Hạo:
“Quân Hạo, thời gian cũng tương đối rồi đấy”.
Phương Quân Hạo và Đường Ca Namkhông
biết nói gì, Phong Bình vốn muốn nhắc khéo anh ta đứng dậy ra về, nhưng thấy
anh ta ngồi như khúc gỗ, có vẻ không hiểu ý cô, rồi lấy ví ra đếm bốn trăm đô
đưa cho cô.
Động tác này khiến Phong Bình sốc nặng, ngồi ngây ra
hai giây rồi mới nhận tiền.
Hai người họ… rõ ràng là xx, Đường CaNam thấy
rùng cả mình. Anh ta như chợt tỉnh giấc mộng, lùi xa một bước rồi nói: “Xin
lỗi, có mấy người bạn đang chờ tôi, tôi xin phép đi trước”. Nói xong vội vàng
bước đi.
Một lúc sau, Phương Quân Hạo đưa Phong Bình về nhà,
trên đường về anh ta hết lời khen ngợi Phong Bình, tỏ vẻ hết sức khâm phục: “Nữ
hoàng đáng kính của tôi ơi, người đúng là thiên tài, chuyện như thế mà người
cũng làm được? Người không sợ mất mặt nhưng tôi sợ. Người…”
“Im mồm”.
Phương Quân Hạo im lặng một giây, chuyển từ ngưỡng mộ
sang ca thán: “Trời ơi, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, nói Phương Quân Hạo tôi
bỏ tiền ra để hẹn hò với phụ nữ thì tôi còn mặt mũi nào nữa, sức hấp dẫn của
tôi còn đâu nữa? Trời ơi, sao số tôi lại khổ thế này, thời tiết mùa đông lạnh
giá, nửa đêm nửa hôm tốt bụng mời người ta đi ăn, kết quả là phải đền bốn trăm
đô, tôi thật là…”
Phong Bình đành phải uy hiếp anh ta: “Nếu cậu còn nói
thêm một câu nào nữa thì chu