Nữ Hoàng Tin Đồn

Nữ Hoàng Tin Đồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324615

Bình chọn: 10.00/10/461 lượt.

không hợp

với cháu”.

Phong Bình uống một ngụm rượu rồi nói: “Cháu đâu có

thích anh ta”.

Phương Bá Thao khẽ cười: “Vậy sao? Sao chú thấy hai

người có vẻ trò chuyện rất vui vẻ?”

Phong Bình đỏ mặt, cố ý nghiêm mặt ho khan một tiếng

rồi nói: “Chú Phương…”

Phương Bá Thao không cười nữa, cố ý ca than: “Già rồi

nên thích nói nhiều, cháu đừng chê chú nhiều chuyện nhé!”

Phong Bình cười rồi bỗng nhiên than thở: “Đường Ca Nam lông

bông, phóng túng, không phải là người hoàn hảo, nhưng chú Phương, cháu không

gặp người nào tốt hơn”. Cô ngừng một lát rồi bổ sung: “Hơn nữa, trên thế gian

này không tồn tại người đúng đắn tuyệt đối”.

Phương Bá Thao cũng khẽ thở dài: “Haizzz, chú thực sự

rất mong các cháu hạnh phúc, nhưng hạnh phúc là thứ rất khó nắm bắt, haizzz…”

Phong Bình không muốn đẩy vấn đề về phía mình, nhân

lúc ông ta than thở nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện: “Chú Phương, cháu làm

thuyết khách cho Phương Hạo”.

Phương Bá Thao thấy cô thẳng thắn như vậy, không kiềm

chế được cười phá lên: “Chú cũng đoán ra rồi. Ha ha, nói như vậy thì lần này nó

quyết chí rồi sao? Sao nó không tự mình nói chuyện đó với chú?”

“Từ trước đến nay cậu ấy rất sợ chú”.

“Chú rất đáng sợ sao?” Phương Bá Thao sờ cái cằm nhẵn

bóng, tỏ vẻ rất phiền não: “Hồi nhỏ, cứ đến dịp lễ Giáng sinh, người đóng ông

già noel phát kẹo cho các cháu chẳng phải là chú sao?”

Phong Bình bĩu môi: “Quan trọng là Quân Hạo thấy chú

đáng sợ”.

Phương Bá Thao nghiêm mặt nói: “Đó là vì hồi nhỏ nó

thường rủ rê cháu và Bính Thần làm những chuyện quá đáng”.

Phong Bình bật cười: “Cháu còn nhớ hồi ấy rõ ràng là

Bính Thần và Quân Hạo muốn bỏ rơi cháu nhưng cháu mặt dày cứ đòi đi bằng được…”

“Dù thế nào đi nữa thì nó cũng quá nghịch ngợm, không

dạy được con là lỗi của bậc làm cha”.

“Chú quá bảo thủ”. Phong Bình không hề khách khí.

Phương Bá Thao nghiêm nghị nói: “Nhà họ Phương đời đời

kiếp kiếp trung thành với nhà họ Phong, quy định trăm năm không thể bị hủy hoại

trong tay chú”.

Phong Bình than thở: “Chả trách Quân Hạo nói chú là

hòn đá trong nhà vệ sinh…”

Phương Bá Thao trợn mắt: “Thằng ranh ấy dám nói ta như

vậy sao?”

Phong Bình nói: “Chú Phương, bây giờ người phá bỏ quy

định là cháu. Cháu ủng hộ Quân Hạo làm những việc mà cậu ấy thích, hơn nữa chế

độ quản lý của khách sạn rất chặt chẽ, thay người khác cũng được, không nhất

thiết phải là Quân Hạo”.

Phương Bá Thao định mở miệng nói nhưng bị Phong Bình

ngắt lời: “Chú Phương, thật tiếc vì chú là người học cao biết rộng mà lại bảo

thủ và cố chấp như vậy. Tích lũy của cải là việc quan trọng nhưng cũng không

nên bỏ qua sở thích của cá nhân, nếu không, có đống tài sản mà cuộc sống trống

rỗng thì có ý nghĩa gì?”

“Không thể phá hủy quy định, nếu nhà họ Phương cầm đầu

phá bỏ quy định, vậy thì…”

“Chẳng phải nhà họ Phương vẫn còn Quân Di sao, biết

đâu cô ấy có hứng thú với khách sạn?”

“Nó?” Phương Bá Thao tìm bóng dáng của Quân Di trong

đám đông, ông than thở: “Chú đã để nó sống quá phóng túng”.

Phong Bình dõi theo ánh mắt của ông ta, chỉ thấy Quân

Di tóc uốn xoăn, để lộ khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt sáng như búp bê, nét mặt

rạng ngời, dáng vẻ của cô ta y chang mẹ mình. Nhìn bộ váy của cô ta có lẽ phải

đến vài chục triệu, quả thực hoành tráng hơn mình hồi ấy rất nhiều. Đúng là thế

hệ sau tiến bộ hơn thế hệ trước.

Cô lướt nhìn toàn hội trường, những người lớn tuổi

đứng thành nhóm, những người trẻ tuổi đứng thành nhóm, rất rành mạch, không lẫn

lộn. Người lớn tuổi thì đều là hai vợ chồng đến dự tiệc, kiểu như cô và Phương

Bá Thao không nhiều. Bạn trai của Chu Tân Trúc không phải là Hàn Dịch mà là một

người đàn ông khác, thấp hơn cô ta chừng bảy, tám centimet. Đứng cùng họ là Ngô

Niệm Chân và Dư Man Văn, hai người họ đều có vẻ không tập trung lắm, cứ nhìn

chằm chằm về phía Đường Ca Nam.

Lại nói về Đường Ca Nam,

vốn dĩ tối nay anh ta cùng Đường Minh Tuyên đến dự tiệc, bởi vì có quá nhiều

bạn gái, vào những dịp mà mọi người có thể chạm mặt nhau thế này, anh ta chọn

đi cùng em gái là hoàn hảo nhất. Đáng tiếc là đến bữa tiệc chưa được bao lâu

thì đã bị Hạ Dao quấn chặt lấy. Người quản lý của cô ta lại kéo Đường Minh Tuyên

đi chỗ khác. Quản lý của cô ta rất có tài ăn nói, câu nào cũng khiến bạn thấy

dễ chịu, không chỉ thế bạn còn khó mà biết được anh ta đang tâng bốc mình.

Đường Minh Tuyên còn trẻ, khó mà cưỡng lại được với những lời khen ngợi bùi tai

như thế. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc bốn người đổi bạn cho nhau, Ngô Niệm

Chân và Dư Man Văn dĩ nhiên không thoải mái chút nào.

Đường Ca Nam bị hai người họ nhìn như vậy, cảm giác tê

cả da đầu, lại bị Phong Bình làm cho tức phát điên, lấy cớ vào phòng vệ sinh để

yên tĩnh một chút. Sau đó ra hàng lang ở phía trái để hóng mát, nào ngờ đã có

người đứng ở đó.

Chàng trai nói: “Cô giận thật sao? Tôi rất xin lỗi”.

Cô gái im lặng một lúc rồi nói: “Cứ tưởng rằng cuối

cùng cũng có cơ hội chụp ảnh quảng cáo, thì ra là thế này…”

Chàng trai vội nói: “Tôi sẽ trả toàn bộ số tiền cho

cô…”

Giọng nói của cô gái toát lên vẻ thất


The Soda Pop