
đi. Hai người rất thân thiết với nhau nhưng khi chửi
nhau thì chẳng ai chịu thua ai.
Đường Ca Nam cầm
chìa khóa xe và nói: “Xem ra tối nay cô đành phải ở nhà tôi rồi?”
Phong Bình cười: “Thật vinh dự, trước khi anh hối hận
thì chúng ta mau đi thôi”.
Đường Ca Nam không
kìm được cười phá lên, anh lái xe đưa cô về biệt thự của mình.
Phong Bình nói: “Tôi nhớ báo lá cải nói từ trước đến
nay anh chưa từng đưa phụ nữ về nhà”.
“Tôi cũng nhớ hình như cô nói không quan tâm đến làng
giải trí”.
“Nếu anh đề nghị đến khách sạn thì tôi sẽ không phản
đối”.
“Nếu cô muốn lên báo lá cải ngày mai thì tôi sẽ đưa cô
đi. Nếu vừa hay bị phóng viên phát hiện thì chúng ta đừng biện minh trong sạch,
báo chí sẽ đao to búa lớn”.
“Anh không cần kể khổ với tôi”. Phong Bình cười phá
lên.
“Sự thật là như thế”, Đường Ca Nam thản
nhiên như không có chuyện gì.
“Nhà anh an toàn tuyệt đối không?”
“Không chắc, nhưng mức độ mạo hiểm thì chắc chắn là
thấp hơn khách sạn”.
Nhìn nghiêng, những đường nét trên khuôn mặt anh đẹp
như tranh vẽ, như được người ta chạm khắc, tay cầm vô lăng cười nói vui vẻ.
Không biết có phải vì tối nay anh ta là anh hùng cứu mỹ nhân hay không mà Phong
Bình nhìn anh ta thấy rất thuận mắt, không kìm được buột miệng khen: “Anh cũng
được đấy chứ…”
Đường Ca Nam thở
dài, đáp lời cô: “Chỉ có điều nhỏ mọn quá, không nỡ tiêu tiền vì phụ nữ”.
Phong Bình thấy anh ta nhớ dai như vậy, cười phá lên:
“Anh có nỡ tiêu tiền vì phụ nữ hay không tôi không biết, nhưng đúng là anh có
đôi chút nhỏ mọn, một câu nói đùa mà đến tận bây giờ vẫn…”
Đường Ca Nam cảm
thấy xúc động, cao giọng: “Từ trước tới nay chưa có người con gái nào nói với
tôi như vậy”.
Phong Bình đề nghị: “Nếu anh thực sự tức giận như vậy
thì anh có thể tặng tôi một viên kim cương để bịt miệng tôi”.
Đường Ca Nam cười
phá lên: “Cô thật vô liêm sỉ”.
Phong Bình che mặt: “Cuối cùng bị anh phát hiện rồi”.
Biệt thự của Đường Ca Nam vốn dĩ
đó là nơi ở của mẹ anh lúc còn trẻ, được thiết kế và bài trí theo phong cách cổ
nhưng cũng không mất đi vẻ thời thượng. Đáng tiếc là ánh mắt của quản gia không
thân thiện lắm, chắc là bà nghĩ rằng cô không phải là cô gái hiền thục, đoan
trang. Một cô gái hiền thục, đoan trang không nên ăn mặc thế này, càng không
nên tùy tiện theo đàn ông về nhà.
Quản gia vừa nhìn thấy Đường Ca Namliền
nói: “Cậu cả vừa đi ạ, cậu ấy bảo khi nào cậu về thì gọi điện ngay cho cậu ấy”.
Rõ ràng là Đường Ca Nam sững
người nhưng chỉ khẽ “ừ” một tiếng, sau đó hỏi Phong Bình: “Uống trà hay là…”
“Hồng trà”.
Đường Ca Nam quay
sang ra hiệu cho quản gia, bà ta liền đi xuống.
Anh cởi áo ngoài, hơi tháo lỏng cà vạt. Phong Bình
định cởi áo khoác trả lại anh, nhưng anh xua tay và nói: “Cứ mặc đi, lát nữa
hãy cởi”.
Phong Bình mỉm cười, làm theo lời anh.
Anh im lặng một lúc rồi nói: “Cô ngồi đây chờ một
chút, tôi lên tầng gọi điện thoại”.
Phong Bình gật đầu.
Đường Ca Nam lên
tầng, đi vào thư phòng, gọi điện thoại cho anh trai Đường Hạo Vân: “Anh à, sao
không gọi vào di động cho em?”
Giọng của Đường Hạo Vân nhẹ nhàng như cơn gió thoảng
qua: “Thực ra cũng không có chuyện gì to tát…”
Đường Ca Nam hỏi:
“Từ trước tới nay nếu không có chuyện lớn thì anh không đến tận nhà”.
“Dạo trước cậu nổi đình nổi đám chẳng ra làm sao cả,
bố rất tức giận”.
“Ông ta còn tức giận sao?”
“Bố vẫn rất quan tâm đến em…”
“Nếu là liên quan đến chuyện này thì em cúp máy đây”.
“Haizzz”, Đường Hạo Vân thở dài một tiếng, cuối cùng
nói: “Bên kia xuất hiện rồi…”
“Cai gì cơ?”
“Richard”. Đường Hạo Vân nói với giọng điệu không ôn
hòa lắm: “Thằng con riêng ấy”.
Đường Ca Nam im
lặng.
“Ngày mai bà sẽ gặp nó. Bố và người đàn bà kia vẫn
đang ở Paris, anh sợ lần này nó
sẽ…”
“Chỉ có vậy thôi sao?” Đường Ca Namngắt
lời anh trai.
“Nam, thái độ của em là gì vậy?” Cuối cùng Đường Hạo
Vân không thể kiềm chế được, anh ta cất cao giọng: “Chuyện này liên quan đến…”
“Anh nghỉ sớm đi nhé, ngày mai còn phải đi làm nữa”.
Đường Ca Nam cúp máy
rồi đứng bên bàn đọc sách, im lặng như một pho tượng. Trong thư phòng chỉ bật
một ngọn đèn nhỏ, anh đứng chếch ngọn đèn, ánh đèn chiếu vào nửa khuôn mặt, nửa
còn lại chìm trong bóng tối, không nhìn rõ nét mặt.
Dưới phòng khách, Phong Bình đã uống hết ba cốc trà.
Không khí trong phòng đã dần trở nên ngột ngạt. Ánh mắt của quản gia toát lên
vẻ châm biếm. Quả thực cô không được coi là người mặt mỏng, nhưng cũng thấy ngồi
không yên, dù gì đi chăng nữa thì vứt khách ngồi dưới một mình lâu như vậy
không lịch sự chút nào.
Nhưng may mà Đường Ca Nam vẫn còn
nhớ đến vị khách là cô, anh giúp cô sắp xếp phòng nghỉ trên tầng.
Phong Bình cởi áo khoác trả anh, Đường Ca Nam mỉm
cười nói: “Đừng lo, sáng ngày mai tỉnh dậy sẽ có quần áo đẹp chờ cô”.
Phong Bình có thể cảm nhận được sự biến đổi của anh
một cách rất rõ rệt, dường như bỗng nhiên trở nên… Yếu đuối chăng? Điên cuồng
chăng? Nhưng cả hai từ đó đều không thật chuẩn. Trong đôi mắt rất đẹp của anh
có một thứ gọi là trẻ con, dường như hai thứ hòa quện vào nhau khiến cô b