
mà xót xa.
Đường Ca Nam vội cởi
áo khoác đưa cho cô, Phong Bình cũng vội thò cánh tay vào tay áo.
“Thế này là thế nào?” Đường Ca Nam hỏi.
“Tôi ngủ quên, tỉnh dậy thì thấy chẳng còn ai, đúng là
lũ người không có nghĩa khí”.
Đường Ca Nam không
dám tin: “Tôi thật không dám tin cô lại làm như vậy. Cô có biết rằng làm như
vậy còn thất lễ hơn cả bỏ dở giữa chừng không?”
Phong Bình không hề thay đổi sắc mặt: “Thế thì sao
chứ, dù gì cũng chẳng ai chú ý đến tôi”.
“Tôi…” Đường Ca Nam vốn
định nói tôi tìm cô mãi nhưng lời đến miệng rồi lại trôi xuống họng.
May mà Phong Bình không chú ý đến hành vi ấy của anh,
cô run rẩy hỏi: “Sao anh còn chưa về? Xe của anh đâu?”
Đường Ca Nam thản
nhiên nói: “Bị Đường Minh Tuyên đi rồi”. Nhưng anh không trả lời câu hỏi trước,
dù sao thì không thể nói là tôi cố tình chờ đến tận cùng rồi mới về, sau đó
cuối cùng thì ông trời cũng có mắt, nhìn thấy cô từ trong hội quán đi ra.
Phong Bình cuốn chiếc áo khoác nặng trịch của Đường Ca Nam lên
người, gió lạnh vẫn luồn từ dưới vào. Cô run bần bật nhìn anh: “Vậy thì chúng
ta phải đi bộ về sao? Nửa đêm nửa hôm, e rằng không gọi được xe…”
Đường Ca Nam cho cô
mặc “áo giáp” của mình, bản thân mặc mỗi bộ comple cũng không chịu được nên đề
nghị rằng: “Còn có thể chạy nữa…”
“Anh đang kể chuyện cười à?”
“Buồn cười lắm sao?”
“Không buồn cười”.
“Lúc nãy tôi gọi điện cho Dịch Nhĩ Dương rồi, chắc là
một lúc nữa anh ta đến”.
“Vậy thì chúng ta vào trong hội quán chờ đi?” Quả thực
là cô không có chút ý chí nào.
Đường Ca Nam nghĩ
bụng, nếu không để cho cô chịu khổ một chút thì e rằng cô sẽ không nhớ được anh
hùng cứu mỹ nhân tối nay là ai, nhưng miệng lại nói: “Nhĩ Dương không có thẻ
hội viên, cậu ấy không vào trong được”.
Phong Bình không còn gì để nói. Nhĩ Dương không vào
được, lẽ nào không đứng ngoài đợi một lúc được sao?
Đường Ca Nam bắt đầu
lẩm bẩm: “Dự báo thời tiết nói đêm nay hạ xuống âm mấy độ”.
Một lúc nói: “Cô nhìn xem, mặt đất đóng băng rồi”.
Một lúc lại nói: “Trời ơi, chắc gió phải đến cấp sáu
mất”.
Vốn dĩ Phong Bình đã lạnh đến nỗi hai hàm răng đập vào
nhau, chân run lập cập, nghe anh ta nói vậy lại càng run hơn, gió thổi đến là
nước mũi của cô lại chảy ra. Không còn cách nào khác, cô đành phải lau bằng vạt
áo, dù sao thì cũng là áo của người khác.
Đường Ca Nam thấy cô
lau nước mũi, cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề: “Thời tiết này mà cô không
mặc áo khoác ra ngoài sao?”
Phong Bình run rẩy trả lời câu hỏi của anh ta: “Có
mặc, bị người ta lấy đi rồi”.
“Có chuyện đó?” Đường Ca Nam ngạc
nhiên hỏi.
“Đúng vậy”.
“Thật độc ác, tôi đi kiện giúp cô”.
“Cám ơn”. Phong Bình lạnh đến nỗi không thể đứng vững
được. Đường Ca Nam không
nhẫn tâm, gợi ý: “Chi bằng cô ngồi xuống, lấy áo khoác che đầu gối, có lẽ sẽ
thấy ấm hơn một chút”.
Phong Bình lập tức làm theo, sau đó run rẩy trách anh:
“Anh, sao anh không nói sớm…”
Đường Ca Nam cũng ôm
đầu gối rồi ngồi xuống, không hề tỏ ra ăn năn: “Tôi vừa mới nghĩ ra mà”.
Phong Bình quyết định im lặng.
Nhưng Đường Ca Nam thì
không ngậm miệng, anh khẽ chạm vào vai cô và chậm rãi nói: “Bây giờ tôi cũng
tính tiền theo giờ, tối hôm nay coi như là tôi ở cùng cô nhé!”
Phong Bình quay đầu sang, trợn mắt khịt mũi nhìn anh
ta.
Đường Ca Nam nghiêm
túc phân tích cho cô nghe: “Cô thấy đấy, tôi xuất thân giàu có, lại trẻ trung
tài giỏi, tướng mạo đường đường, muốn có mẫu người con gái nào cũng có thể có
được”. Đây vốn là những lời mà hôm ấy Phong Bình nói với anh, cô không còn gì
để nói. “Phóng tầm mắt nhìn khắp thành phố Thánh Anh này, còn có người đàn ông
nào vượt qua được tôi không?”
Anh không đợi Phong Bình nói mà tự nói tự trả lời:
“Không có, tuyệt đối không có! Nhưng…”, anh chuyển chủ đề, “Bây giờ, một người
đàn ông hoàn mỹ không thể chê vào đâu được, một người đã làm tổn thương trái
tim của biết bao cô gái lại lựa chọn ở bên cô trong buổi tối lạnh giá, nhiệt độ
âm bảy, tám độ, cùng ngồi bên đường hứng gió bắc cấp sáu táp vào mặt, cô không
thấy mình nên tỏ chút thành ý gì đó sao?”
“Tôi…”
“Cô mặc áo khoác của tôi, lại còn dùng nó lau mũi”.
“Tôi…”
“Tiêu chuẩn thu phí của tôi rất thấp, một tiếng bốn
nghìn đô”.
Phong Bình cố gắng cười nhưng mặt lạnh cứng lại, xoa
mặt một lúc lâu mới nói: “Giá thấp như vậy không hợp với thân phận của anh”.
Đường Ca Nam thở
dài: “Còn phải căn cứ vào mức thu nhập để định giá mà, cô nhìn cô mà xem, từ
trên xuống dưới chỉ có mỗi bộ váy này, đáng vài đồng chứ? Tôi cần bộ váy dạ hội
này làm gì? Tặng bà nội tôi có khi bà còn chê già”.
Phong Bình gườm gườm nhìn anh, đang định nói thì bỗng
nhiên nghe thấy tiếng còi và tiếng phanh xe ré lên bên tai. Theo bản năng cô
định đứng lên nhưng vì ngồi quá lâu, lạnh cóng cả người, hai chân tê buốt, giày
cao gót không vững lại ngã xuống, Đường Ca Nam vội đứng dậy đỡ cô, thế là hai
người cùng ngã lăn ra đất.
Dịch Nhĩ Dương vội nhảy xuống xe, rút điện thoại ngắm
thẳng họ, phấn khích hét lên: “wa wa wa, thì ra hai người nhiệt tình như vậy?
Đặc biệt gọi tôi đến đây để xem kịch h