
ượng vô cùng ngạo mạn cho họ, dù là xét từ
phương diện nào cũng thấy không phải là chuyện hay ho gì.
Ra khỏi trung tâm thành phố, đường có vẻ thoáng hơn,
bên đường có tấm biển quảng cáo nhấp nháy của Thần Dương Resort, trong bóng tối
phát ra ánh sáng thu hút người qua lại.
Thần Dương Resort do công ty bất động sản Đỉnh Hâm đầu
tư khai thác, mời các kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế, là địa điểm du lịch lý
tưởng, khung cảnh thanh tịnh, không gian thư thái, không khí trong lành, rất
thích hợp với những ông già trong mắt của Đường Ca Nam đến đây hun đúc tài
năng, mời vài người bạn thân, pha một bình trà, nghe một bản nhạc cổ, chơi cờ
trò chuyện, rửa trôi mùi tiền đã ám vào người trong suốt hơn nửa đời người. Dĩ
nhiên, nếu bạn thích phong cảnh của châu Âu hơn vậy thì xin đi ra khỏi cửa và
rẽ trái.
Ngoài ra, suối nước nóng ở đây cũng rất nổi tiếng. Nếu
bạn đến thành phố Thánh Anh mà không ngâm mình trong suối nước nóng ở Bắc Thần
thì quả là điều đáng tiếc.
Quay trở lại vấn đề chính, tiệc bup phê được đặt tại
tầng 5, không gian rộng, tầm nhìn rất thoáng, có thể nhìn thấy cảnh đêm huyển
ảo của hồ Thần Dương. Đường Ca Nam và Phong Bình đến chậm vài phút. Cô nhìn vào
hội trường, đúng là như lời Đường Ca Nam nói, rất nhiều bậc tiền bối, những cô
gái mà họ dắt theo tỷ lệ nghịch với tuổi tác của họ, càng già thì bạn gái đi
cùng lại càng trẻ.
Đường Ca Nam đưa Phong Bình đi chào khách, đều là
những người đáng tuổi chú bác. Họ đối xử với anh khá thân thiện, hòa nhã nhưng
với Phong Bình lại lạnh lùng, người thì thân thiết khen ngợi đôi câu, người thì
chỉ gật đầu, bất lịch sự đến nỗi coi như không nhìn thấy cô. Sau một vòng chào
hỏi, cô thầm than thở trong lòng: Mỗi người ở đây đều ngạo mạn hơn cô gấp trăm
lần, Đường Ca Nam lại còn muốn cô biểu hiện ngạo mạn. Hừm, lẽ nào đây là lời
nhắc nhở một cách uyển chuyển?
Chỉ có điều thế này càng tốt, cô không cần phải mỉm
cười, càng không cần phải nghe họ nói những lời sáo rỗng, nghe lại ảnh hưởng
đến khẩu vị. Tuy đi cùng Đường Ca Nam nhưng cô đã dán mắt vào những món ăn ngon
từ lâu rồi. Điệu bộ ấy đã lọt vào mắt người khác khiến họ càng coi thường cô
hơn. Đúng là tầng lớp thấp hèn, trong mắt chỉ có ăn thôi, vì sao cậu con trai
thứ hai nhà họ Đường không cho cô ta học lớp lễ nghĩa mà đã lôi ra ngoài rồi?
Có người thì thầm chế nhạo.
Một người khác nói, nhìn cái nhẫn của cô ta kìa, đúng
là nhà giàu mới nổi.
Một người đàn ông cao gầy cũng đang nhìn chằm chằm về
phía cô.
Bạn gái anh ta nói: “Hạo Vân, lại chào một tiếng đi”.
Đường Hạo Vân cầm ly rượu trên tay, giữ im lặng.
Bạn gái anh ta làm nũng: “Đi mà, em muốn xem xem cô ta
có ma lực gì mà lại trói được cậu Nam”.
Thế là Đường Hạo Vân đưa cô ta lại gần, hai anh em
chạm mặt nhau, cùng nâng ly.
Đường Ca Nam giới thiệu: “Anh trai anh, bạn gái luật
sư của anh ấy, cô Tôn Viên Viên”. Sau đó nhìn Phong Bình, mỉm cười nói: “Cô ấy
thì không cần giới thiệu chứ?”
Tôn Viên Viên mỉm cười: “Gần đây Cô Phong là nhân vật
tiêu điểm của thành phố này, không muốn biết cũng khó. Chúc mừng cậu Nam, cô
Phong quả là có phúc lớn”.
Chúc mừng Đường Ca Nam trước, sau đó khen ngợi Phong
Bình có phúc lớn, ha ha, quả là không hổ là luật sư.
Phong Bình cười, không nói gì, hướng ánh nhìn về phía
Đường Hạo Vân.
Đường Hạo Vân lông mày lưỡi mác, mặt chữ quốc, da hơi
đen, nhìn vẻ ngoại hình đúng là chín chắn hơn Đường Ca Nam rất nhiều. Lúc này,
khuôn mặt của anh ta toát lên nụ cười thoảng qua, anh ta gật đầu một cách không
tự nhiên và nói: “Chào cô”.
Đó không phải là một thái độ thân thiện nhưng cũng
không biểu lộ vẻ thù địch. Phong Bình ngẩng đầu uống cạn ly rượu và nói: “Tôi
vào phòng vệ sinh, mọi người cứ nói chuyện”.
Nói xong, cô đặt ly rượu lên bàn rồi bước về phía nhà
vệ sinh. Đường Hạo Vân và Tôn Viên Viên mặt đần ra, sau đó cùng quay lại nhìn
Đường Ca Nam.
Đường Ca Nam tỏ vẻ vô tội, nhún vai và nói: “Cô ấy là
vậy đấy, ha ha, thật đáng yêu”.
Câu cuối cùng mà anh nói bổ sung khiến hai người họ
“choáng” nặng.
Tôn Viên Viên cũng không kìm được uống hết ly rượu để
làm dịu tâm trạng của mình. Cô dựa vào sự nỗ lực của bản thân mình để đạt được
thành công, cùng Đường Hạo Vân đi đến được ngày hôm nay quả là không dễ dàng
gì. So với Phong Bình một bước lên trời, khó tránh khỏi cảm thấy bất công,
nhưng cô lại dồn nỗi tức giận vào Đường Hạo Vân. Vì sao anh ta không thể bốc
đồng một lần giống Đường Ca Nam? Vì sao anh ta chỉ nghĩ đến cái này nghĩ đến
cái kia mà không nghĩ đến tình yêu, cô sắp ba mươi tuổi rồi…
Đường Hạo Vân không hề biết rằng bạn gái đang than thở
vì thời gian đã cướp đi tuổi thanh xuân của mình, anh hạ thấp giọng nói: “Nam,
em đừng có chơi quá”.
Đường Ca Nam khẽ cười và nói: “Anh nói gì vậy?”
“Em cố tình đưa cô ta đến…”
“Cô ấy là vợ sắp cưới của em”.
Đường Hạo Vân bực mình: “Em nhìn xem em… Ồ, giám đốc
Lưu, lâu rồi không gặp”. Anh ta bỗng nhiên đổi giọng, nhìn về phía sau em trai
và mỉm cười.
Đường Ca Nam quay người lại, thì ra cứu tinh của mình
là giám đốc Lưu của doanh nghi