
ệp Thiên Diệu.
Thế là ba người bắt đầu hàn huyên.
Lúc ấy, Phong Bình ở trong phòng vệ sinh cũng hàn
huyên với người khác.
Người bắt chuyện với cô là một cô gái rất trẻ đẹp,
lông mày rậm, mắt đen nhánh, đẹp nhất là mái tóc dài của cô ấy, dày mượt, đen
nhánh, đẹp hơn cả người mẫu quảng cáo dầu gội đầu. Cô đang rửa tay thì cô gái
này đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy cô, cô gái ấy liền nói: “Ơ, cô là Phong
Bình?”
Phong Bình ngây người: “Xem ta tôi đã thực sự trở
thành người nổi tiếng, phải làm quen với việc bị nhận ra bất cứ lúc nào và ở
bất kỳ đâu…”
Cô gái ấy cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo, vui
tai, Phong Bình cũng có ấn tượng, nhìn cô ấy kỹ hơn.
Cười xong cô ấy nói tiếp: “Cô xinh hơn trong ảnh
nhiều”.
“Cảm ơn”. Phong Bình mỉm cười.
“Chắc chắn là Đường Ca Nam rất yêu cô”. Mắt cô ấy tròn
xoe, dáng vẻ hồn nhiên, ngây thơ.
Phong Bình không biết nói gì, chỉ biết mỉm cười, sau
đó chỉ tay về phía cửa, ý nói là mình đi trước.
Cô gái ấy lại cười, vội gật đầu.
Đúng là một cô gái hoạt bát đáng yêu. Phong Bình mỉm
cười đẩy cửa bước ra, ngẩng đầu lên thì thấy một người đang đứng ở ngoài hành
lang.
Cô nhìn thấy người ấy, nụ cười bỗng cứng lại trên
khuôn mặt.
Đối phương đứng chếch người, mỉm cười, nhìn thấy cô
cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Đường Trạm.
Cô đã nhìn thấy ảnh của ông ta trên mạng, chắc chắn
không nhận nhầm người.
Một người đàn ông trung niên, dáng vẻ nho nhã, người
cao gầy. Trông ông khôi ngô hơn hai cậu con trai của mình, nếu chỉ nhìn tướng
mạo thì cô không tin ông đã năm mươi tuổi.
Lẽ nào cô gái lúc nãy chính là trợ lý của ông ta? Hai
người họ đã gắn bó keo sơn đến mức này, ngay cả lúc cô ấy vào phòng vệ sinh ông
ta cũng đứng ngoài chờ? Không thể thế được? Ông ta là Đường Trạm cơ mà.
“Cô là Phong Bình…”
Ha ha, đúng là cái hay của người nổi tiếng, không cần
giới thiệu bản thân với người lạ, Phong Bình mỉm cười: “Là tôi, thật không ngờ
lại gặp ngài”.
Ý của cô là không ngờ lại gặp ông tại bữa tiệc này,
nhưng lúc ấy hai người đang đứng trước cửa phòng vệ sinh, câu nói này nghe có
vẻ mang chút gì đó của sự chế giễu.
Đường Trạm cười: “Tôi cũng không ngờ…”
Câu nói này của ông ta nghe cũng thật kỳ lạ, dường như
nói xong rồi nhưng lại có vẻ như để lại vế sau, khiến người ta lặng im chờ đợi,
nhưng ông ta lại không nói nữa.
Ông ta có đôi mắt sâu nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng:
“Cô xinh hơn trong ảnh nhiều, thằng Nam quả là có mắt nhìn người”.
Ý… Gần đây hot kiểu khen người khác xinh hơn trong ảnh
sao?
“Cảm ơn”. Phong Bình mỉm cười nói tiếp: “Chỉ có điều
tôi không nên làm mất thời gian của ngài”.
Đường Trạm gật đầu, nhưng nét mặt biến đổi rõ rệt.
Phong Bình quay người bước đi, tự thấy câu nói ấy có
chút không thỏa đáng. Nhưng nhỡ may ông ta không phải đang đợi người, cô gái
trong đó không phải là người tình của ông ta thì sao? Nếu đã gặp nhau ở cửa
phòng vệ sinh thì cứ coi là ông ta đi vệ sinh là được. Nhưng khi cô đi qua bức
bình phong, rẽ trái vào phòng lớn thì bỗng nhiên phát hiện phòng vệ sinh nam ở
đầu bên kia. Nói như vậy thì quả thực là ông ta đang đợi người chứ không phải
đi vệ sinh. Tác phong ấy của ông ta cũng thật là…
Cô vào phòng tiệc, tìm Đường Ca Nam: “Anh đoán xem em
vừa gặp ai ở phòng vệ sinh?”
“Ai?”
“Bố anh”
“Không phải chứ?” Đường Ca Nam ngạc nhiên nhìn cô:
“Chắc ông ấy không mắc chứng đãng trí tuổi già chứ, sao lại chạy đến phòng vệ
sinh nữ?”
Phong Bình bị anh ta làm cho phì cười, đưa tay vỗ nhẹ
vào cánh tay anh ta và nói: “Gặp ở ngoài hành lang. Sao anh không nói với em
tối nay bố anh cũng đến?”
Đường Ca Nam uống một ngụm rượu, lạnh lùng nói: “Ông
ta xuất quỷ nhập thần, ai biết là ông ta có đến hay không? Ông ta đến thì sao
chứ? Có ăn thịt người đâu mà sợ? Lẽ nào em cũng căng thẳng?” Bỗng nhiên anh ta
quay sang nhìn cô với ánh mắt sáng quắc.
Phong Bình chau mày phiền não: “Một chút thôi, dù gì
thì ông ấy cũng là bố anh…” Chưa đợi cô nói hết câu, Đường Ca Nam liền cười phá
lên: “Sao, cuối cùng thì em cũng muốn lấy anh rồi sao?”
Phong Bình quay sang, nhíu mày nhìn anh.
Đường Ca Nam nói với giọng điệu gần như chế nhạo: “Nếu
không em quan tâm ai là bố anh làm gì?”
Nghe giọng điệu ấy của anh, ban đầu Phong Bình thấy kỳ
lạ nhưng chợt hiểu ra rằng: A, thì ra anh muốn kích Đường Trạm, anh muốn làm
ngược lại với cha mình. Vì sao?
Cô không kìm được chớp chớp mắt.
Đường Ca Nam thản nhiên hỏi: “Em định quyến rũ anh à?”
Phong Bình dở khóc dở cười, quay mặt đi không nhìn anh
nữa nhưng không kiềm chế được buột miệng nói: “Thì ra anh ấu trĩ như vậy?”
“Em nói gì?”
“Không có gì”.
“Em nói anh ấu trĩ!”.
Bỗng nhiên Đường Ca Nam nắm lấy cổ tay cô, giọng lạnh
lùng, dường như không thể chấp nhận được từ ấy.
Ly rượu trên tay Phong Bình tròng chành đổ ra ngoài,
đổ vào mu bàn tay, bỗng chốc cô cũng không kiềm chế được muốn nổi nóng, nhưng
quay mặt lại nhìn ánh mắt anh bỗng thấy kinh ngạc. Trời ơi, hình như từ ấy đã
đánh trúng điểm yếu của anh ta, cần phải xoa dịu. Cô đang định nói vài lời dịu
dàng thì bỗng nhiên bên cạ