
bất
động sản Viên Thị”.
“À, Ồ, phó giám đốc An…” Cuối cùng Đường Ca Nam cũng
nhớ ra, anh đưa tay ra bắt tay với anh ta.
An Duyệt Sinh bước xuống một bậc, bắt tay anh.
Đường Ca Nam hỏi: “Hai người quen nhau à?”
An Duyệt Sinh liếc Phong Bình rồi mỉm cười và nói: “Dĩ
nhiên, trên báo có đăng ảnh mà”.
Câu nói ấy khiến Đường Ca Nam rất hài lòng. Bây giờ
Phong Bình là vợ sắp cưới của anh. Chắc chắn là tay phó giám đốc An này muốn
làm thân. Thế là anh buột miệng hỏi: “Phó giám đốc là người yêu thích đồ cổ?”
An Duyệt Sinh lại cười: “Dù có sở thích tao nhã như
vậy thì tôi cũng không có đủ tiền. Tôi chỉ thay mặt giám đốc Viên thôi, ông ấy
đi công tác, không biết lấy thông tin từ đâu mà đặc biệt gọi điện về, dặn tôi
nhất định phải mua được chiếc bình hoa mai đời Minh. May mà cô Phong nhường
lại…”
“Vậy à?” Đường Ca Nam cười rồi quay lại nhìn Phong
Bình.
Phong Bình im lặng đứng bên, lúc ấy mới nói: “Nhìn
thời tiết chắc là sắp có tuyết rồi. Chúng ta về nhà thôi. Tạm biệt anh An”. Nói
xong cô cũng không nhìn An Duyệt Sinh mà quay người đi trước.
Đường Ca Nam và An Duyệt Sinh bắt tay chào tạm biệt.
Một lúc sau, chiếc xe phóng ra khỏi bãi đỗ xe, Đường
Ca Nam nói: “Thì ra em thích đồ cổ”.
Phong Bình cười nhưng tâm trí thì đang ở nơi nào đó.
“Nếu em đã thích chiếc bình ấy thì việc gì phải nhường
cho anh ta?”
“Cũng không phải là tuyệt phẩm gì, em chỉ xem cho vui
thôi mà”.
Nghe cô nói vậy, Đường Ca Nam thấy dường như cô rất có
con mắt thưởng thức chứ không phải là xấu hổ hay ngượng ngùng gì. Nhưng chiếc
bình mà ngay cả giám đốc Viên muốn có được thì chắc chắn không phải là rẻ. Cô
ấy có rất nhiều tiền sao?
Từ hồi quen nhau đến nay, đây là lần đầu tiên anh nghĩ
đến vấn đề ấy. Chắc là do thói quen, anh không bao giờ quan tâm đến thu nhập
của phụ nữ, bởi vì anh hoàn toàn không có gánh nặng về tiền bạc. Bây giờ anh
không khỏi cố gắng nghĩ lại chuyện quá khứ. Quần áo, trang sức của Phong Bình
không hề xa xỉ, dường như cô ấy không đeo trang sức quý giá nào, cái kẹp áo mà
anh tặng cô cũng chưa thấy cô đeo bao giờ. Ngoài việc yêu cầu về gối cao một
chút, còn lại rất dễ phục vụ…
Ơ? Vì sao bỗng nhiên anh lại nhớ lại những cái đó?
Giống như một người chồng đang buồn phiền vì chuyện tiền nong của gia đình vậy.
Ý thức được điều đó, Đường Ca Nam bỗng thấy mình thật
buồn cười.
Phong Bình gặp lại An Duyệt Sinh, do chưa chuẩn bị tâm
lý nên không tránh khỏi cảm thấy hoảng hốt, ngồi im lặng trong xe. Bên ngoài
trời tối sầm lại, dường như tuyết sắp rơi. Một lúc lâu sau cô mới chợt nhận ra
Đường Ca Nam cũng im lặng, trong lòng thấy có chút nghi ngờ, lại thấy anh nhếch
mép cười nên càng nghi ngờ hơn. Lẽ nào anh ta biết chuyện gì đó?
“Anh cười gì vậy?” Phong Bình quay sang hỏi.
“Hả?”
Đường Ca Nam trả lời một cách vô thức, ngẩng đầu lên
soi mình trong gương xe thì thấy mình đang mỉm cười, dường như có bí mật gì đó
nên không khỏi thấy nóng mặt. Đúng lúc ấy ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào
mặt, anh giật mình nghĩ rằng dường như trí tò mò của mình đã đi quá xa.
Tuy Phong Bình thấy lạ vì hiếm khi anh đỏ mặt nhưng
cũng không có tâm trạng nào để trêu đùa anh. Cô đang có tâm sự.
Hai người về nhà ăn tối, quả nhiên ngoài trời tuyết đã
rơi.
Khó khăn lắm mới có chút thời gian riêng bên nhau,
Đường Ca Nam rất muốn ngồi với cô thật lâu trong căn phòng ấm áp, thưởng thức
khung cảnh tuyết rơi bên ngoài, chẳng kém phần lãng mạn. Nhưng không ngờ từ đầu
đến cuối Phong Bình đều để tâm trí tận đâu đâu, điều ấy khiến anh thấy mất
hứng.
Lạ thật, anh không hề hiểu cô, vì sao lại đính hôn với
cô nhỉ? Anh giống những người làm chuyện ngu ngốc trong lúc bị kích động, xong
chuyện mới giật mình hoảng hốt. Thực ra nếu lúc ấy có một cô gái khác thì chắc
chắn anh cũng sẽ hỏi và chắc chắn họ cũng sẽ nhận lợi. Không phải là tự tin quá
mức mà quả thực sức hấp dẫn của nhà họ Đường khiến người ta khó lòng mà cưỡng
lại được. Đến nay Đường Ca Nam vẫn chưa có kinh nghiệm bị từ chối. Nếu Phong
Bình đủ thông minh thì nên biết cách thể hiện, biến giả thành thật. Tuy chuyện
đính hôn của họ cũng không hoàn toàn là giả, chỉ có điều, tục ngữ đã có câu:
“Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng”. Nhưng trên đời này tình cảm là chuyện
khó nói, nếu có biến cố thì nhiều nhất là anh sẽ bị mắng là kẻ bạc tình. Nhưng
người mắng anh còn ít sao?
Nghĩ vậy, tâm trạng vui vẻ ban đầu cũng tiêu tan, anh
lầm lì đi lên tầng.
Phong Bình ngồi một mình trên sofa rồi cũng đứng dậy
đi lên tầng, khi đi qua cửa thư phòng, bỗng nhiên nghe thấy Đường Ca Nam nói:
“Này…”, giọng điệu như đang muốn nổi cáu với ai đó.
Phong Bình dừng lại, thò đầu vào hỏi anh: “Có chuyện
gì à?”
Đường Ca Nam đi vòng qua bàn đọc sách, đưa cho cô tấm
thẻ và giải thích: “Bọn họ cảm thấy rất xin lỗi về chuyện đó”.
Phong Bình nhìn thấy hai chữ “Hồng Nhật” trên tấm thẻ
lập tức hiểu ra vấn đề, cô cười khẩy và nói: “Thẻ hội viên của hội quán hạng
ba, em không thèm”.
Đường Ca Nam giật mình, cảm thấy hai chữ “hạng ba”
nghe rất chối tai. Anh cố kiềm chế, cố ý cười và nói: “