
y
phó giám đốc An này quá cẩn thận, không nghĩ ngợi gì nhiều.
Cứ đến cuối năm, Bắc Thần lại tổ chức rất nhiều bữa
tiệc, Dịch Nhĩ Dương phải chuẩn bị cho Phong Bình mấy bộ váy dạ hội, nhân tiện
thuyết phục cô thường xuyên xuất đầu lộ diện. Phong Bình khịt mũi, nói với anh
ta bằng giọng điệu không tử tế gì: “Nhà thiết kế Dĩ, anh biết có bao nhiêu
người tặng quần áo miễn phí cho tôi không?”
Dịch Nhĩ Dương gườm gườm nhìn cô: “Tôi không chỉ tặng
cô quần áo mà còn tặng cô tiền đấy”.
Phong Bình cười phá lên: “Thôi đi, tôi có thấy xu nào
đâu”.
Dịch Nhĩ Dương cũng cười, chỉ vào đống vải cao cấp và
hai chiếc váy dạ hội đang may dở và nói: “Lẽ nào những thứ này không phải là
tiền sao? Chỗ vải ấy đắt lắm đấy. Cô là người hiểu rõ nhất, cất chúng trong tủ
quần áo là hành vi vô đạo đức”.
Nhờ có Đường Ca Nam nên Phong Bình đã sớm nghe nói về
danh tiếng kiệt xỉ của Dịch Nhĩ Dương, vì vậy không đấu khẩu với anh ta nữa,
đưa tay ra nhìn đồng hồ và nói: “Không còn sớm nữa, tôi phải về rồi”.
Dịch Nhĩ Dương nói: “Đợi nửa tiếng nữa tôi đưa cô về”.
Phong Bình vội nói: “Không cần, tôi bắt taxi”.
Dịch Nhĩ Dương tỏ vẻ nghi ngờ nhưng vẫn quyết định
hỏi: “Sao cô không mua xe? Ca Nam không đến nỗi…”
“Anh ấy tặng rồi nhưng tôi không đi”, Phong Bình mỉm
cười và nói.
“Vì sao?”
“Dù sao cũng không chạy theo thời gian mà…” Phong Bình
cười.
“Cô thậm chí không có điện thoại…” Cuối cùng thì Dịch
Nhĩ Dương cũng có cơ hội để hỏi điều mà anh ta muốn biết từ lâu.
“Tôi nghĩ rằng mọi người nên giữ chút khoảng cách. Bây
giờ thông tin vô cùng phát triển như vậy, không có di động, chẳng phải anh vẫn
tìm được tôi sao? Phong Bình mỉm cười.
“Đây là thời đại thông tin, cô sẽ vì thế mà bỏ lỡ rất
nhiều cơ hội”.
“Chuyện gì cũng có hai mặt của nó. Chỉ có điều xem anh
nhìn từ góc độ nào mà thôi. Tôi hy vọng có được cuộc sống như người cổ. Bây giờ
việc gì cũng đạt được một cách quá dễ dàng, niềm vui cũng giảm đi. Hơn nữa, anh
biết đấy…” Cô hạ thấp giọng, chớp mắt một cách bí hiểm và nói: “Những cô gái
xinh đẹp như tôi thế này, cơ hội được người ta hỏi số điện thoại sẽ vô cùng
nhiều. Nếu không cho thì có lúc khó tránh khỏi đắc tội với người khác. Chi bằng
không có, đỡ phiền phức”.
Dịch Nhĩ Dương cười phá lên: “Ai dám không tự lượng
sức mình, dám nghĩ đến chuyện đó”.
Ý nói là có ai có thế tài lực hùng hậu hơn nhà họ
Đường?
Ha ha, một cô gái xuất thân nghèo khó, tốt nhất cô ta
nên dành tình cảm cho một chàng trai cũng xuất thân nghèo khó. Như thế người
khác sẽ không có gì để nói. Nhưng một khi trao tình yêu cho công tử nhà giàu,
vậy thì tình yêu của cô ta sẽ bị “giảm giá”. Hơn nữa dù cô ta có yêu công tử
nhà giàu kia thật hay không thì cũng có một số người chắc chắn cho rằng cô có ý
đồ khác.
Dĩ nhiên, Phong Bình hoàn toàn không phải là một cô
gái xuất thân nghèo khó. Cô cũng không yêu Đường Ca Nam sâu sắc. Vì vậy cô chỉ
cười như không có chuyện gì xảy ra, lấy mũ áo trên giá, rồi mặc nghiêm chỉnh,
sau đó xua tay chào tạm biệt Dịch Nhĩ Dương.
Bây giờ là bốn hơn, chỉ cần nửa tiếng nữa là giao
thông của thành phố này sẽ khiến người ta khó lòng tưởng tượng được. Hàng nghìn
hàng vạn người sẽ đổ ra từ mọi ngõ ngách, người qua kẻ lại bít chặt thành phố.
Muốn gọi một chiếc taxi sẽ vô cùng khó khăn.
Phong Bình bước ra khỏi tòa nhà, đứng chờ ở bên đường
một lúc, không thấy có chiếc xe taxi trống nào đi qua nên đi bộ sang con đường
đối diện. Nếu có di động thì có thể gọi điện bảo lái xe đến đón, nhưng ba năm
trước cô đã vứt điện thoại đi, sau khi rời xa An Duyệt Sinh cô không dùng điện
thoại nữa.
Sau khi rời xa An Duyệt Sinh, cô đã đi du lịch một
mình. Cô đi rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, nếm trải rất nhiều việc nhưng
cuối cùng vẫn không thể khiến lòng tĩnh lại. Cô tưởng rằng mình đã hết mình vì
tình yêu, hiến dâng hết mình thì nhất định An Duyệt Sinh sẽ là của cô. Nhưng sự
thực nói với cô rằng, tình yêu không hề liên quan đến phẩm chất và thái độ.
Anh ta không phải là người xấu, cô cũng không phải.
Nhưng hai người tốt thì sao chứ? Chưa chắc họ đã đến được với nhau. Tình yêu sẽ
không vì bạn trẻ trung xinh đẹp, giàu có mà coi trọng bạn.
Không sai, quả thực An Duyệt Sinh yêu tiền và bản thân
anh ta hơn. Nhưng điều đó cũng chẳng có gì đáng trách cả. Chẳng phải hầu hết
mọi người trên thế giới này đều theo đuổi tiền bạc, giàu sang phú quý sao? Đó
cũng là chuyện thường tình. Muốn trách thì phải trách bản thân mình. Vỗn dĩ cô
không nên giấu diếm thân phận khi sống với anh.
Tình yêu vì tiền chưa chắc đã không phải là tình yêu
thực sự. Cô thiếu tình yêu chứ không thiếu tiền. Dù về sau cô đã thử bộc lộ
thân phận của mình với anh nhưng khổ nỗi là lựa chọn không đúng phương pháp thì
là thời cơ không đúng hoặc vì nguyên nhân khác, kết quả là chữa lợn lành thành
lợn què, chưa triển khai được vấn đề thì anh đã cảm thấy ngán lắm rồi.
Về sau cô dần nhận ra rằng họ đã đi vào ngõ cụt, phía
trước không có đường để đi tiếp nữa. Nếu cô bộc lộ thân phận thì cũng đồng
nghĩa với việc cho anh một cái bạt tai thật mạnh