
yện này”.
Đường Minh Tuyên nghe vậy, thầm thở phào nhẹ nhõm,
nghĩ bụng: Anh nghĩ được như vậy là tốt.
Nhưng lại thấy Đường Ca Nam hỏi: “Tối qua khi trở về
nhà bà vẫn bình thường thật sao, không hề có chút bất thường nào?”
Đường Minh Tuyên thấy anh không hề tức giận như mình
đã tưởng tượng nên cảm thấy không quen lắm, lại thấy anh tư duy linh hoạt như
vậy nên không khỏi cảm thấy lúng túng.
“Bà về hơi muộn, lúc ấy em ngủ rồi. Hôm qua bác Dư lái
xe, em hỏi thì bác ấy bảo không có gì, rất bình thường”.
Đường Ca Nam hiểu rõ hơn ai hết, anh biết rằng chắc
chắn người bà cao ngạo của mình cũng cảm thấy sốc… Bản thân anh cũng vừa mới
trải nghiệm cảm giác ấy, thật không dễ chịu chút nào, nhưng anh là người dám tự
cười nhạo mình, khó xử một hồi rồi cũng thôi. Nhưng bà nội anh cả đời cao ngạo,
động một tý là thấy cái này chướng mắt, thấy cái kia chướng mắt, bây giờ cuối
cùng cũng có người không coi bà ra gì, làm sao có thể thoải mái được chứ? Ha
ha…
Càng nghĩ anh càng thấy nực cười, khóe miệng cũng vì
thế mà nhếch lên, trong mắt Đường Minh Tuyên, nụ cười ấy thật bí hiểm.
Bỗng nhiên Đường Ca Nam đứng dậy và nói: “Anh đi đây”.
Đường Minh Tuyên vội giữ anh lại: “Ăn tối xong rồi đi,
trời tối rồi”.
Đường Ca Nam liếc mắt lên tầng, mỉm cười bí hiểm: “Anh
ở đây sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của bà”.
“Anh nói thế có ý gì?”
“Anh đi đây”.
Đường Ca Nam không trả lời cô, anh vội mặc áo khoác,
rảo bước qua vườn hoa, lên xe phóng vọt đi.
Việc đầu tiên sau khi về nhà là gọi điện cho Phong
Bình.
Lần này, giọng của cô ấy nghe rất sảng khái, chỉ có
điều những lời nói lại khiến người ta cảm thấy buồn bực.
“Anh Nam, một lúc nữa em có cuộc họp, anh chỉ có thời
gian năm phút”.
…
Đường Ca Nam “nghẹn ngào” không nói lên lời, từ trước
tới nay chưa có ai nói với anh như vậy cả. Anh rất phản cảm với cách nói chuyện
ấy, vì vậy thấy không có gì để nói, nhưng lại thấy Phong Bình nói tiếp: “Sao
vậy? Có phải vì quá nhớ em không?”
Nghe câu nói ấy, Đường Ca Nam không kìm được cười phá
lên, sau đó ho khan hai tiếng rồi nói: “Phong Bình, em còn nhớ chiếc áo khoác
mà đã bị Chu Tân Trúc lấy đi không?”
“Dĩ nhiên”.
“Tối qua, em gái của Chu Tân Trúc mặc nó đến hội
trường, kết quả là bị Jennifer vạch trần…”
“Hoan hô!” Phong Bình thốt lên, không giấu được niềm
vui sướng, “Vậy thì chắc là thú vị lắm, thật tiếc vì lúc ấy em không có mặt”.
Đường Ca Nam không còn gì để nói trước niềm phấn kích
không chút che đậy của cô.
Anh không kìm được ho khan hai tiếng và nói: “Bây giờ
giới truyền thông đang ầm ĩ cả lên, nhà họ Chu có vẻ không thoát ra được, Chu
Thiên Hựu đến tìm anh…”
Anh vẫn chưa nói hết câu, Phong Bình đã quay đầu dặn
dò chú lùn đứng bên cạnh: “Mở ti vi, tìm kiếm thông tin mới nhất ở thành phố
Thánh Anh”. Sau đó mới hỏi Đường Ca Nam: “Chu Thiên Hựu là ai?”
Dù gì thì Chu Thiên Hựu cũng là nhân vật có tầm cỡ ở
thành phố Thánh Anh, nhưng cô ấy… cô ấy hỏi như vậy khiến Đường Ca Nam không
khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt cô ấy hỏi mình đã đóng phim gì, thật là… quá
nực cười!
“Anh ta là anh trai của Chu Tân Trúc. Anh ta mong em
giơ cao đánh khẽ, tha lỗi cho em gái anh ta”.
“Anh ta nhờ anh làm thuyết khách?” Phong Bình lập tức
hiểu ý của anh.
“Cứ coi là như thế”.
“Anh hy vọng em làm thế nào?”
Đường Ca Nam ngây người: “Em muốn làm thế nào?”
Phong Bình cười phá lên: “Em rất ghét cô ta, chỉ có
điều, Jennifer đã thay em trút giận rồi, như vậy cũng tốt, gieo nhân nào gặp
quả ấy, còn về…” Bỗng nhiên cô ngừng lại không nói nữa, ba giây sau, giọng nói
có chút thay đổi: “Em nghĩ anh nên giải thích với em trước…”
“Cái gì?” Đường Ca Nam toát mồ hôi hột.
“Anh nghe cái này…” Nói xong cô nghiêng người đặt điện
thoại sát ti vi, sau đó Đường Ca Nam nghe thấy giọng nói trong trẻo của một cô
gái, tốc độ nói rất nhanh nhưng cũng rất rõ ràng, lưu loát: “Chỉ có điều hiện
trường rối loạn cũng tạo cơ hội cho một số người thừa nước đục thả câu, dù đã
đính hôn nhưng cậu con trai thứ hai nhà họ Đường chưa yên phận được vài hôm đã
chứng nào tật ấy, nhân lúc náo loạn đã cùng cô bạn gái cũ Hạ Dao trốn ở hành
lang phía cuối đường để tâm sự, không may bị phóng viên phát hiện…”
Đường Ca Nam giật mình hoảng hốt. Thì ra mình không
chỉ lên báo mà còn lên ti vi. Anh lại một lần nữa khâm phục khả năng bịa chuyện
của những người làm trong giới truyền thông.
“Anh và Hạ Dao làm gì ở đó?”
“Tất cả đều là bịa đặt”. Bỗng nhiên Đường Ca Nam đổi
giọng: “Nếu thời gian của em có hạn, vậy thì đợi khi nào em quay lại anh sẽ
giải thích tường tận cho em hiểu, bây giờ chúng ta quay lại vấn đề chính, em
chuẩn bị làm thế nào…”
“Anh tự quyết định là được, em không có ý kiến gì”.
“Thật sao?”
“Em phải cúp máy đây”.
“Câu hỏi cuối cùng”, Đường Ca Nam vội nói, “Em đang ở
đâu?”
“London”.
“Khi nào về?”
“Xem ra đây mới là câu hỏi cuối cùng”. Phong Bình cười
và nói: “Chắc là khoảng một tuần, em phải cúp máy đây”.
Cô gập điện thoại lại, lái xe đã mở cánh cửa của chiếc
xe quan trọng và đợi cô ở ngoài từ rất lâu.
Phong Bình mặc bộ đồ màu xan