
úp máy rồi”.
Phong Bỉnh Thìn vứt điện thoại lại, sau đó đắp chăn,
xoay người ngủ tiếp.
Đường Ca Nam cúp điện thoại, quay sang nhìn đồng hồ.
Không sai, lúc này bên London là sáng sớm.
Anh lại nhìn lại số điện thoại vừa gọi đi, cũng không
sai, vậy thì người đàn ông nghe điện thoại là ai?
Vào thời điểm ấy, nghe giọng nói ngái ngủ đặc sệt như
vậy, bất kỳ là ai cũng phải suy nghĩ miên man, huống hồ anh ta còn tùy tiện
nhấc điện thoại của Phong Bình, điều đó chứng tỏ quan hệ của hai người không
phải là bình thường, có lẽ đêm qua họ cũng ngủ trên một chiếc giường.
Đó là một buổi chiều đẹp trời.
Đường Ca Nam ngồi trong phòng tổng giám đốc trên tầng
32, bên ngoài cửa sổ là bầu trời cao xanh của thành phố Thánh Anh. Tầm nhìn
rộng, phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng anh cảm thấy ngạt thở nên đưa tay nới cà vạt.
Con người là vậy, càng những thứ không nghĩ ra được
thì càng thích nghĩ lung tung, càng cố gắng nghĩ thì càng dễ làm phức tạp hóa
vấn đề.
Chỉ có điều bây giờ là giờ làm việc, không có thời
gian để anh nghĩ lung tung.
Thư ký thông báo với anh, phó giám đốc An Duyệt Sinh
của doanh nghiệp Viên Thị đã đến, đang đợi anh trong phòng họp số 2.
Đường Ca Nam đang nằm trên ghế, anh xua tay, tỏ ý đã
biết, nhưng vẫn nằm im không nhúc nhích.
Anh im lặng khoảng năm phút rồi mới đứng dậy đi vào
phòng họp.
An Duyệt Sinh đang ngồi trong phòng họp, nghe thấy
tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên thấy anh bước vào, lập tức đứng dậy, mỉm cười và
nói: “Giám đốc Đường…”
Đường Ca Nam bắt tay anh ta, cười gượng và nói: “Thật
ngại quá, để anh chờ lâu”.
An Duyệt Sinh khách sáo vài câu, sau đó hai người mới
ngồi xuống bàn vấn đề chính.
Giọng nói gợi cảm của người đàn ông đang ngái ngủ
choán hết tâm trí của Đường Ca Nam lúc này, vì vậy mà khi bàn công việc khó
tránh khỏi không tập trung chú ý, An Duyệt Sinh cảm thấy rất gượng gạo.
Điều đó càng khiến anh ta thấy khó hiểu, bởi anh ta đã
từng tặng hoa cho Phong Bình nhưng không thấy hồi âm, lẽ nào có sơ suất gì?
Nghĩ đến điều đó, anh ta cảm thấy có chút bất an, nhân
lúc uống cà phê, anh ta cười và hỏi: “Giám đốc Đường, lần trước may mà cô Phong
nhượng lại nên tôi đã mua được chiếc bình của thời Minh. Sau khi về, giám đốc
Viên bảo tôi phải cảm ơn cô ấy. Tôi đã mạo muội tặng cô ấy một bó hoa…”
Đường Ca Nam gật đầu và nói: “À, bó hoa ấy tôi nhận
được rồi, giám đốc Viên khách khí quá…”
An Duyệt Sinh bừng tỉnh ngộ, thì ra anh ta đã nhận bó
hoa ấy, chả trách mà Phong Bình không có phản ứng gì, trong lòng thì nghĩ vậy
nhưng ngoài miệng vẫn cười rất tươi: “Đối với cô Phong thì chiếc bình ấy không
là gì nhưng với giám đốc Viên thì rất hiếm có. Ông ấy rất mê đồ cổ, vốn dĩ định
đến nhà cảm ơn, nhưng sợ quá đường đột, nếu có cơ hội xin mời giám đốc Đường và
cô Phong ăn cơm…”
Đường Ca Nam không quan tâm đến điều đó bởi anh thường
xuyên nhận được những lời “ton hót nịnh nọt” như thế này, nghĩ là anh ta muốn
làm thân nên tỏ rõ thái độ: “Phó giám đốc An, khoản tiền này tôi sẽ bảo bên tài
vụ kiểm tra lại, nếu không có vấn đề gì thì sẽ tiến hành ngay, xin anh đừng
lo”.
Trước đó An Duyệt Sinh nói một đống thứ nhưng thấy anh
ta không thèm để ý, đầu óc trên mây trên gió nên cứ tưởng rằng số tiền này sẽ
bị chậm lại, không ngờ bỗng nhiên anh ta lại trả lời nhanh như thế, anh ta vội
cười và nói: “Vậy thì cảm ơn giám đốc Đường”.
Đường Ca Nam xua tay, tỏ ý không cần khách sáo, “Còn
về ăn cơm thì có lẽ thôi, hơn nữa Phong Bình cũng không ở trong nước…” Nói đến
đây anh lại không kiềm chế được bản thân, lại nghĩ đến giọng nói của người đàn
ông kia. Thật quái lại, vì sao anh lại cúp máy, anh nên nói thẳng cho anh ta
biết mình là chồng sắp cưới của cô ấy.
Đúng vậy, anh danh chính môn thuận mà, có tư cách hỏi
lại anh ta, vì sao lại cúp máy cơ chứ?
Nghĩ đến điều đó, Đường Ca Nam như chợt bừng tỉnh, hai
mắt anh sáng nên, chỉ mong có thể gọi điện ngay sang bên kia để hỏi tội họ, vì
thế anh đứng dậy và nói: “Phó giám đốc An, tôi còn có chút việc khác, anh xem…”
An Duyệt Sinh thấy anh ta đứng lên nên đã hiểu ý, mỉm
cười và nói: “Anh bận, vậy thì tôi xin cáo từ”.
Đường Ca Nam tiễn anh ta rồi phóng như bay về phòng
làm việc gọi điện thoại.
Đợi một hồi, cuối cùng cũng kết nối được.
Vẫn là người đàn ông đó nhấc điện thoại, vẫn là cái
giọng nói “lè nhè đáng ghét” ấy, dường như đang chìm đắm trong giấc mộng thiên
thu, không bao giờ tỉnh lại.
Đường Ca Nam vừa nghe thấy giọng anh ta vội nói: “Tôi
là Đường Ca Nam, chồng sắp cưới của Phong Bình”.
Giọng nói hết sức khiêu khích, cứ như muốn tuyên chiến
vậy.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới trả lời, giọng nói
có vẻ trong trẻo hơn rất nhiều: “A lô, anh đợi một chút”.
Đường Ca Nam không ngờ anh ta lại bình tĩnh như vậy,
không khỏi ngạc nhiên, sau đó nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng ngáp
liên hồi, sau nữa là tiếng động rất rất nhỏ, anh a lô hai tiếng, không thấy
người trả lời, đợi một lúc nữa, sự yên tĩnh trong điện thoại lập tức thay thế
bằng tiếng nước chảy, tiếp đó là tiếng Phong Bình lớn tiếng quát mắng: “Bính