Old school Easter eggs.
Nữ Nhân Hữu Độc

Nữ Nhân Hữu Độc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324262

Bình chọn: 9.00/10/426 lượt.

vì thế nhanh chóng cùng Lộ Thiểu Hành tách ra, đi

đoạt lại trái tim của Trác Dực Đình."

Lê Họa chống cằm, đầu năm nay, có phải bất luận người nào cũng có thể làm biên kịch hay không.

"Tớ chỉ biết là như thế này." Tô Nhứ mang một bộ dạng phát hiện ra chân tướng, "Cậu nhất định là nhìn thấy trên báo chí, biết Trác Dực Đình sắp cùng Bạch tiểu thư đính hôn, vì thế vô cùng thương tâm, khổ sở đến muốn chết, đau đớn hạ quyết tâm cùng Lộ Thiểu Hành tách ra. Chờ đến tiệc

đính hôn của Trác Dực Đình liền mang Trác Dực Đình rời đi, trở thành

người nổi tiếng khắp thành phố. Để cho tất cả mọi người biết người Trác

Dực Đình thực sự yêu là cậu..."

Trác Dực Đình đính hôn? Cô thật sự không rõ ràng lắm, thì ra, tất cả mọi người khi tiếp nhận sự thật đều thay đổi.

"Cậu quá thông minh." Lê Họa khích lệ, "Cậu không đi đóng phim truyền hình thật sự đáng tiếc."

"Cậu không biết ý tưởng này rất mới mẻ độc đáo sao?"

"Rất mới mẻ rất độc đáo, có lẽ một nửa người Trung Quốc cũng biết Kim Dung đã sớm dùng qua."

"Cậu rất có văn hóa rèn luyện hàng ngày, rất nhanh sẽ giống tớ, gần đây tớ mới xem 《 Ỷ Thiên Đồ Long Ký 》, cậu rất có khí chất làm Triệu Mẫn,

tính cách làm Chu Chỉ Nhược."

Biến thành mắng cô phá hư.

"Cám ơn. tớ cảm thấy khí chất cùng tính cách của cậu đều giống Đinh Mẫn Quân." Không chỉ là giống.

Sau đó ở trên đường cái, có thể nhìn thấy một người phụ nữ đuổi theo

một người phụ nữ khác. Tiếng cười mang theo lãnh ý ở ngã tư đường lo

lắng vô hình tăng lên. Lịch trình một ngày của Tô Nhứ vốn sắp xếp nhiều việc. Vào mùa hè ngôi đền

cao được biết đến như một bộ phim vài tháng, nhưng nếu cô làm phát ngôn

viên toàn cầu của hương hiệu Lome, tất nhiên phải xuất hiện phát biểu

trong hội trường. Thông báo đã sắp xong, Tô Nhứ cũng không muốn đi, tuỳ ý những người đó gọi điện thoại thúc giục như thế nào, không một chút nào sốt ruột.

Tô Nhứ quên đi một chút thời gian,"Cậu ngày mốt trở về, tớ với cậu cùng nhau."

Ý là cùng nhau đi sân bay.

Lê Họa đang nằm ở trên giường mềm mại, ánh mắt cũng nhắm lại, thật là

thoải mái. Hiện tại cô cái gì cũng không nghĩ nhiều, một ngày qua một

ngày, để cho mình mỗi một ngày đều sống theo ý mình, ít nhất là chính cô lựa chọn cách sống.

"Cậu cùng Lộ Diệc Cảnh là như thế nào?" Lê Họa mở to mắt, hiếm khi nhìn thấy Tô Nhứ làm thủ công, cô một mũi lại

một mũi, thêu rất khó nhìn, nhưng điều này không quan trọng.

Tô Nhứ đặt đồ thêu trên tay xuống, hai tay ôm ngực, rất rõ ràng nhớ tới có chút không thoải mái, "Ai ai ai, trước kia cậu còn nói anh ta cũng

không tệ lắm, trời ạ, ánh mắt của cậu như thế nào."

Lê Họa sửng sốt, cũng ngồi dậy, lời này thật sự cô từng nói qua. Hình như là ở một

bữa tiệc, tuy rằng Lộ Diệc Cảnh một bộ dạng cảm thấy rất hứng thú đối

với cô, cuối cùng cũng không có làm gì cô sao? Hơn nữa, cô cảm thấy được một lần kia là Lộ Diệc Cảnh cố ý biểu hiện ở trước mặt bạn bè. Nếu tất

cả mọi người cho rằng anh ta là một người hoa tâm không kềm chế được,

anh ta liền biểu hiện theo ý bọn họ muốn, dù sao ở trong lòng người khác anh ta là như vậy.

Cô đương nhiên sẽ không nói, lúc ấy là cố ý thử, muốn biết Lộ Diệc Cảnh là hạng người gì.

"Ánh mắt của tớ như thế nào không quan trọng, quan trọng chính là cậu

không cần nói xấu ánh mắt của chính mình." Lê Họa nhẹ nhàng cười.

Tô Nhứ cắn cắn môi, bị Lê Họa làm cho khó chịu. Lộ Diệc Cảnh nếu không

tốt, cũng là lựa chọn của chính cô, người có ánh mắt không tốt chính là

cô.

Tô Nhứ đập thật mạnh xuống giường.

Nhìn thấy bộ

dạng này của Tô Nhứ, Lê Họa đẩy cô, "Các người đến tột cùng là như thế

nào. . . Như thế nào lại đột nhiên kết hôn?"

"Đơn giản, cùng cậu với Lộ Thiểu Hành giống nhau."

Thực sự cũng rất đơn giản, người Giang lão gia nhìn trúng là Lộ Ôn

Diên. Khi Giang gia tổ chức một bữa tiệc, dù sao quá trình không quan

trọng, mục đích mới quan trọng. Đa số mọi người cũng hiểu được ý tứ của

Giang lão gia, cũng vui vẻ làm nền. Hơn nữa đây vốn là một nền tảng của

xã giao, không có lý do từ chối.

Tất nhiên Lộ Ôn Diên cũng đến đây, cùng vài người chào hỏi.

Tô Nhứ từ nhỏ không chịu bị trói buộc, cũng rất ít ở nhà, cô liền cố ý

trốn tránh không có xuất hiện gặp mọi người, mà bọn họ cũng chưa từng

gặp qua tiểu thư duy nhất của Giang gia.

Cô ở trong sân, tưới hoa.

Lộ Diệc Cảnh chính là vào thời điểm đó đi tới, anh không biết cô, nhưng cô lại biết anh. Anh giống như uống rượu, sắc mặt rất không bình

thường, cũng không biết là ai trút rượu.

Tính tình Lộ Diệc Cảnh không cẩn thận bằng Lộ Ôn Diên, đi tới nhìn cô, cô đang ngửi hương thơm của hoa, "Cô so với hoa đẹp hơn."

Lời nói và việc làm của một công tử hư hỏng, nhưng cô lại rất thích.

Được rồi, xem như hàng hóa để khiêu khích đi, cô câu dẫn anh, mà anh

không có cự tuyệt. Chính là đơn giản một đêm như vậy, nam nữ hoan ái,

đơn giản như thế.

Ngày hôm sau, Tô Nhứ thức dậy sớm hơn Lộ Diệc Cảnh. Cô mặc quần áo, Lộ Diệc Cảnh mở mắt ra. Trong lòng đều biết rõ

tất cả những gì xảy ra, Lộ Diệc Cảnh nhìn cô cười.

Ở trong lòng cô mắng anh ngu ngốc.

"Anh thức dậy theo cửa sổ nhảy xuố