
yên nghiệp, cô cũng không có ý nghĩ sánh bằng người khác.
Chỉ là thật không ngờ sẽ có người quen đi tới.
Bùi Chấn Vũ cũng không có mời cô khiêu vũ, làm cho cô có chút giật mình, nhưng cũng không có biểu hiện ra .
"Thật bất ngờ có thể ở nơi này nhìn thấy cô." Bùi Chấn Vũ mỉm cười nhìn cô.
"Tôi cũng thật bất ngờ, anh có thể nhớ rõ tôi."
Cô nói rất chân thật,, nhưng Bùi Chấn Vũ lại cười đến có chút không có ý tốt, nhìn người bên kia, "Thực ra tôi rất ngạc nhiên, cô làm như thế
nào cùng người như anh ta có liên hệ."
Bộ dáng của anh thực sự giống như tò mò, không chứa châm chọc.
"Tôi cũng rất ngạc nhiên, anh khi nào thì đối với chuyện này cảm thấy hứng thú như vậy."
"Không, chỉ là đột nhiên nghe nói Lộ bí thư hình như cùng Tô gia có
quan hệ thân thiết." Bùi Chấn Vũ đánh giá cô, khóe miệng giơ lên ý cười
rất không hiểu.
Lê Họa nhìn chằm chằm gường mặt của Bùi Chấn
Vũ, ngôn ngữ như thế nào mới tốt, "Anh là nhắc nhở tôi không nên quên
thân phận của mình? Cách Lộ Thiểu Hành xa một chút?" Anh ta đã không chỉ một lần nhắc nhở qua chuyện này.
Anh ta nhẹ nhàng mỉm cười, không nói gì.
Lê Họa nhếch miệng, gắt gao kiềm chế khó chịu trong lòng, "Bùi Chấn Vũ, không phải toàn bộ đàn ông đều giống như anh vậy... " Cho dù, cô không
thể cùng một chỗ với Lộ Thiểu Hành, tuyệt đối không phải là không phải
gia thế, cô vẫn tin tưởng chỉ cần hai người thực sự yêu nhau, cái gì
cũng không phải vấn đề. Yếu đuối của cô, chẳng qua là bởi vì bọn họ
không đủ yêu nhau, cũng không phải là Lộ Thiểu Hành không tốt, không thể làm ra cái gì, “Lộ Thiểu Hành cũng tuyệt đối sẽ không giống với anh,
ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được."
Sắc mặt Bùi Chấn Vũ xanh mét.
Qúa khứ của mình lại bị một người phụ nữ không quan trọng nói ra, làm
cho anh giống như bị người khác hung hăng đánh một bạt tai.
Nguyên nhân chính là vì anh ta thất bại, mới muốn nhắc nhở Lê Họa, không cần giống như "Cô", sẽ chết không minh bạch.
Lê Họa cũng hiểu được lời nói của mình quá mức nghiêm trọng, ai sẽ hi vọng vợ của mình chết đi chứ?
"Rất xin lỗi."
"Cô nói không có sai, thực sự tôi không phải một người đàn ông tốt.
"Bùi Chấn Vũ đứng lên, liếc mắt một cái nhìn cô, "Mà khi thân tình xung
đột với tình yêu, bất luận thân tình có kém thế nào, cũng không thể
buông."
Cho nên anh ta nhất định sẽ cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối.
Lê Họa nhìn bóng lưng của anh ta có chút không đành lòng, có lẽ đối với rất nhiều đàn ông thực ra yêu nhất cũng chỉ có một người phụ nữ đi,
người khác cũng chưa từng chấp nhận, có vài người bằng lòng, có vài
người không muốn.
Nhưng người đã chết đi, không cần phải cả đời không chấp nhận.
Lê Họa chờ Tô Nhứ ầm ĩ đủ rồi sẽ trở lại đây, xem ra Tô Nhứ chơi đùa đã quên đi sự tồn tại của cô. Cười có chút không biết làm sao, quên đi,
chính cô đi ra ngoài đổi gió là tốt rồi.
Đi ra đại sảnh, không khí lạnh lẽo nhanh chóng tiến vào, cả người như bị kim hung hăng đâm vào, lập tức thanh tỉnh.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, cô chưa có quay lại.
Loại tiếng vang cố ý này làm cho trong lòng cô rối loạn. Anh muốn cố ý
làm ra tiếng động làm cho cô quay đầu lại, cô liền cố tình không làm.
Tiếng bước chân dừng, bên cạnh cũng có hơi thở quen thuộc.
Cô không mở miệng, liền nhìn thấy một chiếc xe theo mình cách đó không
xa, đèn xe chợt lóe, làm cho cô nhìn thấy rõ ràng đối diện quốc lộ có
một đóa hoa, thật là đẹp mắt.
"Ham muốn sụp đổ?"
Anh vừa mở miệng liền lộ ra anh đối với cô vô cùng không hài lòng, loại ngữ khí cố ý này làm cho cô tức giận.
Cô liền không theo ý của anh, "Anh không nhìn thấy sao?"
Nếu cố ý đem cô nói thành phụ nữ như vậy, cô liền thừa nhận cho anh xem.
Cô không cần quay đầu lại nhìn mặt của anh, chỉ biết anh nhất định nở
nụ cười châm biếm. "Anh cần phải khen ánh mắt của em tốt hay vẫn là vô
cùng kém cỏi?"
"Ánh mắt của em không một chút quan trọng, ánh
mắt nhị thiếu tốt là được. Đại tiểu thư Tô gia, xinh đẹp động lòng
người, dáng người xinh đẹp, lúc đó còn có thể trên thương trường oai
phong một cõi, phụ nữ như vậy, quả thật có thể cùng nhị thiếu xứng đôi," Nói xong cô mới phát hiện chính mình vẫn là có chút để ý.
Anh
cười đến mạc danh kỳ diệu (chẳng biết tại sao), cúi đầu suy nghĩ nửa
ngày, đột nhiên ngẩng đầu "Em chính là bởi vì chuyện này rời đi?"
Anh không hiểu cô, thực ra anh không cần hiểu cô.
Có người thích quá trình, có người yêu thích kết quả mà thôi. Lê Họa đưa tay lên vung vài cái, mỉm cười, xoay người chống lại gương mặt
của Lộ Thiểu Hành. Cô phải cảm ơn đôi giày cao gót trên chân này, khiến
cho khoảng cách khí thế của cô với anh giảm bớt, cho dù chỉ là cô an ủi
mình như vậy.
"Không phải." Từ bên cạnh anh đi qua.
Cô đột nhiên cảm thấy cười rất tốt. Anh tựa như một người chỉ biết làm đại sự, cho rằng cô không hiểu anh. Mà cô tựa như một người phụ nữ bình
thường, cảm thấy người đàn ông này không hiểu mình.
Lộ Thiểu Hành giữ tay cô, "Nếu không phải, vậy hãy nói rõ rang.”
Cô quay đầu đi, "Nói cái gì?"
"Nếu không phải bởi vì chuyện của Tô gia, vậy nói là vì chuyệ