
t!” Tôi gào lên, tức tốc cúp máy không nghe nữa.
Làm gì có ai lỡ hẹn trong buổi sinh nhật của chính mình! Thế mà còn
mặt mũi nói để lần sau nữa? Tôi tức tối giậm chân huỳnh huỵch.
Tiếng chuông lại một lần nữa reo lên.
Đang phân vân không biết có nghe máy hay không thì một bàn tay bất thình lình vươn tới.
Trần Tử Dật giằng lấy điện thoại của tôi, ôm ghì lấy tôi từ phía sau
lưng, đầu cúi xuống ghé sát tai tôi nói: “Thái Thái, anh yêu em. Chúng
ta hãy bắt đầu lại từ đầu, được không?”
Toàn bộ sức lực của tôi tan biến đi trong chớp mắt.
La Lịch Lệ bảo yêu là không cần phải nói ra lời, thế nhưng tất cả mọi tình cảm cho dù hóa thành ngàn vạn lời cũng không sao vượt qua nổi ba
chữ đó…
Tình yêu vốn đã chẳng phức tạp gì, hết lần này đến lần khác chỉ là lặp đi lặp lại ba chữ đó mà thôi …
Anh yêu em …
Ngọn lửa trong tim tôi bùng cháy, nóng ran.
Đột nhiên cả người Trần Tử Dật như đông cứng lại, cất tiếng nói đã hơi biến điệu: “Kỷ Nghiêm!”
Ngoái đầu nhìn, tôi phát hiện ra Nhan Khanh Khanh đang nắm tay đứng cạnh Kỷ Nghiêm nhìn chúng tôi.
Bốn người chúng tôi chính là ví dụ điển hình cho câu thành ngữ “oan gia ngõ hẹp”.
Ánh mắt Kỷ Nghiêm dừng lại trên mặt tôi rồi lại từ từ chuyển sang
cánh tay đang ôm ghì lấy tôi của Trần Tử Dật. Ánh mắt nhìn thẳng không
thèm che đậy.
Tôi muốn lên tiếng nói, nhưng ba chữ “trùng hợp quá” mắc nghẹn trong
cổ họng không sao nói nên lời. Anh ấy chưa bao giờ nói với tôi rằng tôi
là gì của anh ấy, giữa chúng tôi cho dù có thêm ai khác nữa thì cũng
chẳng ai nợ nần ai, vậy mà chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy có tật giật mình. Cúi đầu xuống, tôi nhìn Nhan Khanh Khanh đang ôm cứng lấy cánh tay Kỷ
Nghiêm không chịu buông ra, lòng chợt thấy buồn ghê gớm.
Cảnh tượng trước mắt bị xé toang thành vô vàn mảnh vụn, Kỷ Nghiêm hút sâu một hơi, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm, tôi bất giác
giãy giụa rút tay ra khỏi vòng tay ôm của Trần Tử Dật. Hai tay buông
thõng xuống nắm chặt lại thành nắm đấm.
Tôi cố gắng khống chế cảm xúc của mình, tiếng Kỷ Nghiêm chợt vang
lên: “Điền Thái Thái, em lại đây.” Tôi núp sau lưng Trần Tử Dật trong vô thức.
Ánh mắt Trần Tử Dật trở nên ảm đạm, anh ta quay sang nhìn Kỷ Nghiêm, gật đầu nói: “Kỷ Nghiêm, tôi và Thái Thái …”
Kỷ Nghiêm thậm chí còn không cười xã giao lấy một cái, anh ta đứng im nhìn tôi chăm chú: “Lại đây.”
Lúc này, Nhan Khanh Khanh đang kiên nhẫn kéo tay Kỷ Nghiêm, ánh mắt
tha thiết pha chút khẩn cầu: “Kỷ Nghiêm, đừng như thế có được không?”
Kỷ Nghiêm mặc kệ cô ta, dường như anh không hề quan tâm đến mọi thứ quanh mình, vẫn lạnh lùng ngạo nghễ nhìn tôi.
Đủ loại tâm tình pha trộn trong lòng tôi, có phận nộ, có đố kị, có bi thương … vậy mà cuối cùng khi đối mặt với ánh mắt Kỷ Nghiêm, tất cả hóa thành sợ hãi. Tôi sợ anh ta sẽ xông lên, thế như anh ta chỉ đứng yên
bất động: “Điền Thái Thái, anh hỏi em lần cuối, em có lại đây không?”
Nhìn Nhan Khanh Khanh kéo tay Kỷ Nghiêm lần cuối, tôi cúi đầu: “Hội
trưởng, anh muốn em lại chỗ anh, nhưng anh lấy tư cách gì để yêu cầu em
điều đó?”
Sắc mặt Kỷ Nghiêm mỗi lúc một kém, có điều tôi vẫn tiếp tục nói:
“Thực ra em biết kể từ hôm anh hỏi em ‘lấy tư cách gì’, em đã không nói
được gì rồi. Nhan Khanh Khanh cũng từng nhắc nhở em, nói rằng em không
thể đứng cùng độ cao với anh, thế nhưng em vẫn không biết tự lượng sức
mình, muốn thử. Cho nên em bị rơi từ trên cao xuống là đáng kiếp.” Nói
xong, tôi chợt sỡ hãi khi cảm thấy Kỷ Nghiêm giống như một con diều bay
mỗi lúc một cao, còn sợ dây vốn dễ đứt kia thì không phải tôi muốn nắm
chắc là nắm được.
Giống như đã chịu đựng đến cực điểm, ánh mắt Kỷ Nghiêm hung hăng liếc qua Nhan Khanh Khanh rồi dừng lại ở tôi: “Điền Thái Thái, em định coi
thường bản thân mình đến mức nào nữa hả?”
Tôi nhắm chặt mắt rồi lại mở ra, những giọt nước mắt cố kìm nén nãy
giờ lúc này lặng lẽ lăn dài trên gò má: “Kỷ Nghiêm, anh hỏi em rằng mình coi thường bản thân mình đến mức độ nào, tại sao anh không tự hỏi chính bản thân mình ấy, rốt cuộc thì anh đã từng thật lòng thích em dù chỉ
một chút xíu thôi không?”
Im lặng một lúc lâu, giọng nói của Kỷ Nghiêm bỗng nhiên dịu lại: “Cho đến giờ em vẫn chưa hiểu rõ vấn đề sao?” Ánh mắt anh lóe lên điều gì đó tôi không hiểu nổi. Tim tôi quặn đau tê tái. Có lẽ bởi tôi là đứa nông
cạn nên không thể hiểu được thế nào là dụng tâm trải nghiệm tình yêu,
tôi chỉ nhìn thấy vỏ ngoài của sự việc mà thôi.
Nhìn chiếc bánh sinh nhật trên tay, tôi chua xót nghĩ: sự thực là Kỷ
Nghiêm đã chối bỏ cuộc hẹn của chúng tôi, ở bên cạnh Nhan Khanh Khanh.
Tôi thua rồi, à không, tôi quên mất, ngay cả tư cách nói chuyện yêu
đương với anh tôi cũng không có nữa, tôi đã bại trận mà không cần chiến.
Cảm giác đau đớn như cứa vào tâm can, cánh tay Trần Tử Dật lại một
lần nưa siết chặt tay tôi, tay kia đặt lên đầu tôi nhẹ giọng dỗ dành:
“Thái Thái, đừng khóc, em như thế này anh cũng buồn lắm.” Cảm giác thân
quen này chạm đến nơi đau đớn nhất trong trái tim tôi, hệt như ngày xưa
khi vấp ngã vậy. Trần Tử Dật ôm tôi trong lòng, dịu dàng nhỏ nhẹ dỗ