
trong lòng tính toán, nhất thời cảm thấy trong
phủ nếu thiếu đi một ít nha hoàn, vậy tiền lương mỗi tháng của hắn sẽ nhiều lắm
, nếu vương phi đã cảm thấy một người hầu hạ nàng là đủ rồi, vậy hắn cũng không
tất yếu phải nhận thêm người?
Nghĩ như thế,
trên mặt Lưu Quảng Lâm hé ra thần sắc đắc ý.
Hắn làm nô
tài, không phải là muốn kiếm chút bạc, có ai sẽ từ chối bạc?
“Vương phi
nghĩ thật chu đáo, nô tài nghe theo lời vương phi phân phó, chỉ là khế ước bán
thân của Xuân Nhi nô tài không thể lấy ra, càng không thể đem nàng bán vào
thanh lâu”
Nhan Noãn
hơi nhíu mi, hỏi:“Vì sao?”
Lưu tổng quản
xoay người làm cái chào rồi nói: “Xuân Nhi là người của thái hậu nương nương được
đề bạt đến Vương phủ hầu hạ vương gia .”
Lời này vừa
nói ra, trong đầu Nhan Noãn lập tức lờ mờ, nhất thời giật mình sửng sốt.
Lưu Quảng
Lâm chết tiệt, hắn đây là đào cái hố sâu để cho nàng nhảy vào mà, còn tưởng rằng
nàng cho hắn nhiều ưu đãi tốt như vậy, đối với nàng ít nhiều gì cũng có một
chút khiêm ngường, nào biết lão già chết tiệt kia ngấm ngầm đem đến cho nàng
cái tai họa này.
Biết rõ là
người của thái hậu, sao lại không chịu nói sớm một chút cho nàng biết?
Hiện tại
nàng đã phế bỏ hai tay của Xuân Nhi, động đến người của thái hậu, thái hậu còn
không muốn lập tức tìm nàng tính sổ đấy chứ?
Tai họa
này, thật sự là rất nguy hiểm?
“Lời này của
Lưu tổng quản là thật sao? Vì sao ta đến trong phủ chỉ mấy ngày nay, chưa bao
giờ nghe ngươi đề cập qua việc này?” Nhan Noãn cố gắng hòa dịu nghiêm mặt, hỏi.
“Đó là bởi
vì Vương phi không hỏi nô tài.”
Nhan Noãn
trong lòng tức giận muốn hộc máu.
Cắn chặt
hàm răng hận không thể cắn xé từng miếng thịt trên ngươi Lưu Quảng Lâm mới có
thể giải hận, bàn tay mềm gắt gao nắm chặt, cuối cùng kéo ra bộ dáng tươi cười
nói: “Nói như thế là ta đã sơ suất rồi, cũng không biết Xuân Nhi là người của
thái hậu, vậy thì để Xuân Nhi ở lại, còn những khế ước bán thân của mấy người
kia xin Lưu tổng quản giao cho Thiên Minh.”
Đáng chết,
không muốn chọc tới người này nhất, hết lần này đến lần khác lại khiến cho nàng
không tìm hiểu kỹ chọc đến người này rồi, thái hậu cái lão yêu bà kia, phải biết
rằng nàng đánh người của bà ta, không biết sẽ bị gây khó dễ như thế nào đây,
cái này phải kiếm kế sách ứng phó mới được, nàng cần phải suy nghĩ nhanh một
chút.
Huống chi,
Nhan Noãn cũng không cho rằng khế ước bán thân của Xuân Nhi sẽ ở trong tay Lưu
Quảng Lâm.
Nếu Xuân
Nhi là người của thái hậu, tất nhiên cái khế ước kia là ở trong cung rồi, khế ước
cung nữ cũng không do Lưu Quảng Lâm này một tổng quản nhỏ nhoi bảo quản được.
Một đám nha
hoàn xếp hàng dọc bị tống ra khỏi phủ, tất cả đều hiểu được kết cục của các
nàng đều đã bị Nhan Noãn một hơi định đoạt, lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch,
liên tục cầu xin tha thứ, làm sao còn tâm tư lo lắng cái gì, bảo vệ tánh mạng,
giữ lại trong sạch là quan trọng nhất.
Các nàng
tuy chỉ là tỳ nữ, nhưng đều là những cô nương trong sạch, nếu bị bán đi thanh
lâu, chớ nói tự do, trong sạch cũng không cách nào giữ lại được, đến ngày đó,
chỉ là ngẫm lại liền cảm thấy sống còn không bằng chết.
Tiếng la
khóc, tiếng cầu xin vang lên thành một mảnh, Nhan Noãn lại thờ ơ cự tuyệt.
Hôm nay mới
biết sợ hãi à, ngày xưa ở trong phủ kiêu ngạo lúc bắt nạt hắn ra oai, có từng
nghĩ tới cảm nhận của Long Trác Việt?
Tất cả những
người có dụng ý xấu đối với Long Trác Việt, nàng đều không bỏ qua.
Đợi sau khi
bọn nha hoàn bị tống ra khỏi phủ, Nhan Noãn liền cầm hai lọ thuốc đi vào trong
phòng Nhan Song Song.
Trên mặt cửa
sổ khắc hoa văn nửa cánh cửa hé ra, Nhan Noãn thoáng ghé mắt, liền thấy được
Nhan Song Song ngồi ở trên giường, nàng ôm hai đầu gối, một cái đầu vùi ở giữa
hai chân, bả vai gầy yếu nhẹ nhàng rung rung, nồng đậm đau thương bao phủ khắp
người nàng.
Nhan Noãn
cho rằng, bởi vì Nhan Song Song đã bị một nhóm nha hoàn đánh đập mà chịu ủy khuất.
“Cầm lấy
đi, cái chai màu trắng thoa ngoài da, còn chai màu đen là thuốc uống.” Nhan
Noãn đứng trước giường của Nhan Song Song, trong tay cầm hai lọ thuốc đưa tới
trước mặt Nhan Song Song.
Nghe Long
Trác Việt nói, thuốc này là do hoàng thượng cho hắn, bởi vì hắn thường bị người
bắt nạt, trên người khó tránh khỏi sẽ có sưng đỏ cùng máu bầm, vì thế hoàng thượng
liền lấy thuốc trong cung đem đến đây cho hắn để phòng bị, hoàng thượng thưởng
thuốc trị thương, tất nhiên cái này chữa trị máu bầm rất hiệu quả.
Nhan Song
Song chậm rãi ngẩng đầu, một đầu tóc đen bị một đám nha hoàn túm kéo làm rối loạn
tùm lum, khuôn mặt vốn xinh đẹp, giờ phút này lại bầm tím sưng phù, trên khóe
miệng còn lưu lại vết máu, một đôi mắt đen khóc đến sưng đỏ, giống như hai phả
hạch đào, lúc này đang mờ mịt nhìn Nhan Noãn, hàm răng khẽ cắn môi, vô cùng ủy
khuất.
Nhan Noãn
đem lọ thuốc đặt ở bên cạnh nàng, lạnh nhạt mở miệng: “Ngươi thà ngồi ở chỗ này
khóc, cũng không đi sửa sang lại bộ dáng chật vật của mình một chút sao, phải
biết rằng, khóc là biện pháp vô dụng nhất. Bất quá, vẫn là cảm ơn ngươi đ