
ết theo lông mi nhỏ
xuống.
Thải Nhi. . . . . .
Khóe miệng hắn giật giật, cảm nhân giá lạnh trên người
đã được vòng ôm phía sau xua tan đôi chút. Cũng không lâu lắm, hắn lại nhắm hai
mắt. Một giọt lệ từ khóe mắt chảy ra, theo trên gương mặt trắng bệch, trực tiếp
lăn xuống.
Đường Thải Nhi tiếp tục khóc, hai cánh tay rõ ràng
không ôm trọn bờ vai của hắn, nhưng lại hung hăng ghìm chặt hắn, chỉ sợ hắn
không nhìn thấy nàng, sợ hắn không biết có người sau lưng quan tâm hắn.
"Dạ Nhi, không nên có bộ dạng như vậy được không?
Ta và chàng đều phải sống thật tốt có được không?" Đường Thải Nhi nghẹn
ngào, dán khuôn mặt vào lưng Lăng Dạ Tầm, đắng chát không ngừng lan ra khóe
miệng.
Bàn tay nắm ngọc bội của Lăng Dạ Tầm dần dần nắm chặt,
hai mắt nhuộm men say, giống như mọi thứ trước mắt, mọi thứ bên tai đều là mộng
cảnh. Hắn cười, bởi vì quá lâu không nói gì, giọng nói khàn khàn: "Thải
Nhi, những gì về chúng ta?"
Chúng ta. . . . . . Hắn không nói nàng - ta, mà là
chúng ta. . . . . .
"Ừ, chúng ta." Đường Thải Nhi khịt mũi, rơi
nước mắt, giọng nói cố gắng nhẹ nhõm: "Chúng ta cùng nhau vui vẻ bước
tiếp, không được từ vỏ, vĩnh viễn cũng không được từ bỏ."
Khóe miệng Lăng Dạ Tầm bày ra chút ý cười, ngọt ngào
nhưng cũng mang theo khổ sở.
Không ai có thể bảo đảm ngày mai, không ai có thể giữ
vững lời thề, chẳng qua khác nhau là thời gian dài hay ngắn thôi. Hắn xoay
người, nhìn Đường Thải Nhi khóc đến mặt đỏ lựng, giơ tay lên, gạt lệ ở hai má
nàng, hắn nhẹ nhàng nói: "Chúng ta trở về Vong Xuyên cốc, ta và nàng cùng
sống những ngày bình thường, có được hay không?"
Đường Thải Nhi nín khóc rồi cười, giang hai cánh tay
ôm cổ hắn, dán vào trong ngực hắn. Nàng thật vui vẻ, lòng đầy vui sướng, nói
không ra một câu một chữ nào.
Nàng muốn nói, được, chúng ta rời khỏi đây, chúng ta
về nhà.
Nhưng nàng không thể ích kỷ như vậy, câu này của hắn,
với nàng thế là đủ.
"Dạ Nhi ngốc, không thể." Đường Thải Nhi tựa
cằm trên cổ Lăng Dạ Tầm, khóe miệng nàng hé nụ cười khổ, nói, "Nếu chàng
từ bỏ mọi thứ, cùng ta quy ẩn núi rừng, chính là phụ thiên hạ, phụ những trung
thần đã theo chàng hơn mười năm nay. . . . . ."
Lăng Dạ Tầm ôm lấy Đường Thải Nhi, giọng nói ngắt
quãng, nhưng từng chữ rõ ràng: "Lăng Dạ Tầm ta nguyện phụ thiên hạ, cũng
không phụ nàng."
Đường Thải Nhi cười, rồi khóc, nàng cắn chặt môi dưới,
khó khăn nói: "Đồ ngốc, Chàng có thể. . . . . . Không phụ cả hai. Ta
nguyện tồn tại cùng giang sơn của chàng."
Nàng còn nói: "Tại sao có thể, phụ sự hy sinh vô
ích của Doanh nhi chứ? Thiên hạ này, quá mệt mỏi quá mệt mỏi, chàng muốn bảo vệ
chăm sóc tốt cho nàng, chỉ chàng mới có thể. Ha ha! Ta, nam nhân của Đường Thải
Nhi ta, xứng với Dạ Chiêu quốc này!" Nói xong, lệ trong mắt, không ngừng
rơi xuống, ẩm thấp rơi trên vai Lăng Dạ Tầm.
"Đi, ta đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cái gì có
được không?" Đường Thải Nhi đưa tay mình về phía Lăng Dạ Tầm.
Màu tuyết trắng như sương.
Gió lạnh tựa như đao.
Lăng Dạ Tầm nắm tay nàng. Đôi môi khẽ run.
"Được."
Đường Thải Nhi kéo Lăng Dạ Tầm lên, nở một nụ cười, ôm
cánh tay hắn. Đưa tay phủi toàn bộ tuyết phủ trên vai hắn xuống, trong nháy mắt
những bong tuyết bị phủi rơi xuống tan thành nước.
"Chúng ta vào nhà đi." Đường Thải Nhi giật giật
ngón tay, đan lấy mười ngón tay của hắn. . . . . .
Vừa giật xong, nàng chợt nhào vào trong ngực Lăng Dạ
Tầm, trước mắt một mảng đen kịt, nàng làm nũng nói: "Ta mệt quá, chàng bế
ta đi."
Đôi mắt không tìm được tiêu điểm, nàng định nhắm lại, không
để cho bất kỳ ai khác phát hiện.
Lăng Dạ Tầm cười, một tay ôm nàng như yêu cầu, tay
khác nâng hai chân nàng lên, khẽ dùng sức, bế ngang người nàng. Khóe miệng
Đường Thải Nhi cong lên, nhắm hai mắt tựa trên ngực hắn, giọng nói đầy ngọt
ngào: "Dạ Nhi, tối nay, ta muốn ôm chàng ngủ."
"Được."
"Dạ Nhi, ta không thích chàng mặc xiêm y màu
vàng, rất khó coi. Nhưng long bào lại là màu vàng, làm sao bây giờ? Không bằng
về sau chàng mặc long bào màu tím được không?"
"Được."
"Dạ Nhi mặc màu tím là đẹp nhất, giống như chàng
bây giờ, thật đẹp, ta rất thích."
"Tất cả nghe theo nàng."
Tất cả mọi việc ta đều nghe nàng, chỉ cần nàng không
rời đi, chỉ cần nàng luôn ở bên cạnh ta, chuyện gì cũng có thể.
Thượng Quan Linh cùng mấy người Lâm Mục đang ở trong
đình trò chuyện gì đó, chỉ thấy Lăng Dạ Tầm ôm Đường Thải Nhi đi vào. Từ sau
khi chôn cất Lăng Tiêu Doanh xong, Lâm Mục và Hàn Thác đều hiểu Đường Thải Nhi
không phải là hung thủ, cho nên lúc này gặp nàng, tự nhiên cũng không hề có hận
ý như trước nữa. Huống chi, nàng hiện tại cũng được coi là công thần, kéo Lăng
Dạ Tầm quay về.
Đường Thải Nhi mở hai mắt ra, chớp chớp, tầm mắt khôi
phục bình thường, nàng thản nhiên cười, từ trong ngực Lăng Dạ Tầm nhảy ra
ngoài, cười nói: "Ta ngủ thiếp đi mất."
Trên mặt Thượng Quan Linh đầy nụ cười, mở miệng tán
dương: "Đường phi nương nương của chúng ta quả nhiên công lực thâm
sâu." Dứt lời, đôi mắt phượng nhìn về phía Lăng Dạ Tầm.
Lâm Mục và Hàn Thác đã sớm đứng dậy, cùng nhau cúi
n