
gười: "Vương gia."
Sắc mặt Lăng Dạ Tầm vẫn vậy, dắt tay Đường Thải Nhi,
ngồi vào ghế chủ vị, để Đường Thải Nhi ngồi yên trên đùi của mình. Mặt Đường
Thải Nhi đỏ lên, vội vàng muốn đứng dậy: "Không được không được, Này,
nhiều người như vậy mà!"
Lăng Dạ Tầm giống như đang ôm hài tử, ôm Đường Thải
Nhi vào trong ngực, hai tay mười ngón đan chéo, khóa hông nàng lại: "Không
có gì không được." Hắn vân đạm phong khinh nói.
Thượng Quan Linh đã sớm cười đến nghiêng ngả, Hàn Thác
thẹn thùng cúi đầu, làn da ngăm đen lại bắt đầu phiếm hồng.
Lâm Mục bối rối, ho khan hai tiếng, nói: "Vương
gia, hiện giờ, ngài định tiếp tục thế nào?"
Lăng Dạ Tầm uể oải, khóe miệng cong lên nụ cười tà:
"Các ngươi đoán xem, hoành phi bằng gỗ sau Huyền Đức điện, chiếu thư sẽ
viết tên ai?"
Thượng Quan Linh cười to, ngữ khí kiên định: "Còn
phải đoán sao? Dĩ nhiên là Lẫm vương."
"Vậy việc bây giờ phải làm, chính là bảo vệ chiếu
thư này, đến khi lão Hoàng quy tiên."
"Nếu muốn bảo vệ tốt, như vậy không thể giữ Tứ
Hoàng tử lại." Đường Thải Nhi rũ mi, lạnh nhạt nói.
Lăng Dạ Tầm thưởng thức liếc nhìn Đường Thải Nhi, khóe
miệng cong lên, "Không sai."
Thượng Quan Linh gõ bàn một cái, hai mắt nhìn Đường
Thải Nhi mới nói: "Các ngươi có biết, Thái tử là do ai giết chết
không?"
Hàn Thác nhỏ giọng: "Không phải Giang Vân Nhi,
người bí mật của hắn sao?"
Thượng Quan Linh lắc đầu một cái, dùng cằm chỉ chỉ
Đường Thải Nhi: "Là Đường phi nương nương vĩ đại của chúng ta."
Cơ thể Lăng Dạ Tầm chấn động, đôi mắt nổi lên cơn
thịnh nộ: "Hồ đồ!"
Đường Thải Nhi bị dọa cho sợ đến rụt cổ lại, muốn từ
trong ngực Lăng Dạ Tầm thoát đi. Lại bị người sau lần nữa khóa vững trên đùi,
hắn lo lắng khiển trách: "Nếu như nàng xảy ra việc gì, nàng bảo ta. . . .
. ."
Thượng Quan Linh thấy Lăng Dạ Tầm cả nửa ngày không
nặn ra được một câu hoàn chỉnh, liền ngáp ngáp nói tiếp: "Ngươi bảo Vương
gia chúng ta sống thế nào đây ~~~"
Lăng Dạ Tầm bắn tới ánh mắt sắc như dao, chặn đứng
quyền phát biểu của Thượng Quan Linh.
Dạ Chiêu quốc, mười sáu tháng chạp là một ngày lễ nhỏ,
tục gọi là đảo nha hoặc là cầu răng. Ở dân gian, nhà bình thường không có điều
kiện ăn mặn, thì bữa ăn thịt này gọi là bữa ăn ngon. Ngày mười sáu tháng chạp
là bữa ăn ngon cuối cùng trong một năm, ngày này, tất cả các hộ, có tiền hay
không có tiền, đều phải tìm thức ăn ngon để ăn một bữa.
Ngày hôm đó chưa tới giữa trưa, Đường Thải Nhi đã lôi
Lăng Dạ Tầm mặt quần áo bình thường ra khỏi Vương phủ.
Kinh thành là nơi tụ hội nhiều món ngon, nhưng Lăng Dạ
Tầm lại chưa bao giờ ra ngoài nếm qua, từ trước đến giờ đều là đầu bếp trong
phủ nấu gì, thì hắn ăn cái đó. Lúc đặc biệt, cũng chỉ là Lăng Tiêu Doanh cố ý
nấu cho hắn những món khác mà thôi.
Đường Thải Nhi nghe Thượng Quan Linh nói chuyện này
xong, trực tiếp đập bàn, giận dữ khiển trách Lăng Dạ Tầm không biết tiêu bạc,
không hiểu thế nào là xa hoa!
Vì vậy, vào lễ Đảo Nha này, lừa hắn ra ngoài, cất
trong ngực đầy ngân phiếu, nhiệt độ kia, so với áo bông còn khiến Đường Thải
Nhi thấy ấm hơn.
Đường Thải Nhi cũng coi như kẻ có tiền, hùng hùng hổ
hổ đi trên đường. Dừng lại ở một quán ăn cay, kéo Lăng Dạ Tầm vào trong.
Tiểu nhị thấy hai người có khí chất phi phàm, trang
phục đắt tiền, liền vội vàng làm ra vẻ mặt tươi cười nghênh đón: "Hai vị
công tử mời lên nhã gian trên lầu ~"
"Đem các món ăn trên biển của quán ngươi mang lên
một lượt, mang thêm hai vò rượu ngon." Đường Thải Nhi hào phóng gọi món.
Lăng Dạ Tầm ngồi đối diện mang ý cười trong mắt, lẳng
lặng cho phép nàng.
Đường Thải Nhi thấy tiểu nhị định đi xuống, lại vội
vàng ngăn lại: "Khoan đã~!"
"Công tử còn có gì phân phó?"
"Mua bánh Lưu Nhã ở phía tây, bánh nhớ rưới nước
gà, bánh hoa Vân Nam; Mây quả ở phố nam, nhớ chọn quả ngọt mua về cho ta, ta
cho người gấp đôi bạc ~"
"Được ạ ~~" Tiểu nhị cười cúi người, thu
bạc, lui ra ngoài.
"Phốc, Thải Nhi sao lại thành ra thế này?"
Một tiếng trêu chọc vang lên ngoài cửa, Đường Thải Nhi
và Lăng Dạ Tầm nghe tiếng nhìn ra, không phải là ai khác, chính là sư huynh tóc
trắng như tuyết, Ưng Thiên Ngô.
Thấy người thân vô cùng hưng phấn, Đường Thải Nhi vẫy
vẫy tay: "Sư huynh, tới đây ngồi đi."
Lăng Dạ Tầm đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Đường Thải
Nhi, để trống vị trí đối diện.
Ưng
Thiên Ngô nhìn thấy Lăng Dạ Tầm, khẽ cúi người: "Thảo dân ra mắt Lẫm Vương
điện hạ."
"Hai người chúng ta đang cải trang, huynh không
cần mất tự nhiên như vậy." Đường Thải Nhi cười hì hì vừa nói.
Ưng Thiên Ngô liếc nhìn sắc mặt của Đường Thải Nhi,
đem vẻ lo lắng che giấu trong đáy mắt, vung áo lên, ngồi xuống ghế.
"Bệnh của phụ hoàng có chuyển biến gì tốt
không?" Lăng Dạ Tầm thử độ ấm của trà, cảm giác nhiệt độ thích hợp, mới
lấy cho Đường Thải Nhi, rót cho nàng một chén trà đầy.
Ưng Thiên Ngô lắc đầu nói: "Độc tính của Hoàng
thượng, quá sâu. Ít nhất, đã mười năm. Hôm qua Thải Nhi bắt mạch cho Hoàng
thượng, cũng tìm ra."
Đường Thải Nhi thở dài: "Ừ, nhưng chuyện này
chúng ta không thể hỏi nhiều, không ngờ Thái tử lại cho Hoàng thư