
ợng ăn quả độc
suốt mười năm."
"Loại độc này điều chế phức tạp, chắc do Vân Nhi
điều chế, ngày hôm trước ta đi tìm nàng ấy, chính nàng cũng không có giải
dược."
Đường Thải Nhi mím môi: "Độc dược này, sợ nhất là
đoán sai, càng sợ ngấm vào máu. Độc của Hoàng thượng đã ngấm vào can tì huyết
phế (gan,
lá lách, máu, phổi) từ lâu, có thể kéo dài tính mạng đến nay, đã là kỳ
tích."
Lăng Dạ Tầm gật đầu một cái, trong lòng có chút phức
tạp, im lặng hồi lâu mới nói: "Có thể để người không chịu thống khổ rời đi
hay không?"
Ưng Thiên Ngô: "Có thể, nhưng mà, càng không
thống khổ, người sẽ rời đi càng nhanh. Hết đau, cũng là đòi mạng." Dứt
lời, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Đường Thải Nhi.
Đường Thải Nhi cảm nhận được ánh mắt đó, vội vàng
ngẩng đầu, đôi mắt căng thẳng, ý bảo Ưng Thiên Ngô đừng nói tới bất kỳ chuyện
gì của mình.
Ưng Thiên Ngô cười nhạt, hướng về phía Lăng Dạ Tầm
nói: "Ngày hôm nay lạnh, hai người các ngươi ăn chút dầu mỡ và cay đi, tốt
cho cơ thể của các ngươi."
Lăng Dạ Tầm ngẩn người, cười gật đầu: "Ừ, ngươi
còn hiểu được lý thuyết y học dưỡng sinh, tiểu nữ tử này, lại chỉ biết làm
loạn." Nói xong, bất đắc dĩ nhéo mũi Đường Thải Nhi.
Đường Thải Nhi không cam chịu nói: "Đâu có? ! Ta
mới không cần vì cái này cái kia mà làm khổ cái bụng của mình á!"
Ưng Thiên Ngô cười lãnh đạm, uống một hớp trà, nhìn
cảnh tuyết bên ngoài cửa sổ không nói thêm gì nữa.
Ba người ăn một bữa lớn, thuận tiện tới phủ Thượng Thư
ngồi một lúc.
Đường Thải Nhi đề nghị chơi ngựa treo, sau đó bị toàn
bộ thành viên phủ định, trời sắp tối rồi, Lăng Dạ Tầm dẫn Đường Thải Nhi về
nhà, Ưng Thiên Ngô tiếp tục ở lại phủ Thượng Thư.
Về tới phủ, chân Lăng Dạ Tầm còn chưa chạm đất lại
phải vào cung.
Dạo này tương đối căng thẳng, chúng Hoàng tử tranh
giành chư quânị. Trước đó vài ngày Lăng Dạ Tầm đã thả lỏng không ít, cũng may
kế hoạch đã được vạch trước, đa số cựu thần trong triều gần như đều ủng hộ hắn,
cũng có Hoàng hậu chống lại, bản thân lão Hoàng đế cũng chưa hồ đồ, biết người
hạ độc mình là ai.
Lúc này, thiên thời địa lợi nhân hoà, tất cả mọi việc,
đều chỉ có một kết quả.
Lập Lăng Dạ Tầm làm Thái tử, chính là nguyện vọng của
mọi người.
Vả lại, Lăng Dạ Tầm có năng lực tuyệt hảo, hữu dũng
hữu mưu, Nhị Hoàng tử hữu dũng vô mưu, có thể hành quân đánh giặc, làm Hoàng đế
xã tắc thiên hạ hay không lại không khách quan; Tứ Hoàng tử tính tình quái đản,
ham nữ sắc, nên không thể làm người khác tâm phục khẩu phục, cũng không thể là
vua. Những Hoàng tử khác, vụn cát một mâm, cũng chỉ là dã lang muốn cướp thịt
để ăn.
Tuyên Tông hoàng chinh chiến cả đời, dành được thiên hạ,
nhất định phải truyền thừa kế.
Bàn về phẩm cách, bàn về giao thiệp, bàn về thủ đoạn.
Lăng Dạ Tầm là lựa chọn hàng đầu.
Đường Thải Nhi ngồi một mình trong đình, ngẩn người
nhìn mặt hồ.
Mọi việc đều đã được định đoạt, Dạ Nhi, cuối cùng đã
trở thành chủ nhân của thiên hạ này.
Đêm xuống, Đường Thải Nhi nằm bên cạnh Lăng Dạ Tầm giả
vờ ngủ say, đợi Lăng Dạ Tầm ngủ rồi, nàng mới xoay người, đối mặt với hắn, tung
Mê Hồn tán ra.
Vỗ tay hai cái, thấy Lăng Dạ Tầm không có phản ứng,
nàng để nguyên áo đứng dậy, mặc áo choàng lông chồn vào, thầm vận nội lực, bay
ra phòng ngủ.
"Đã đợi lâu." Đường Thải Nhi nắm nắm áo
choàng, hướng về phía người đứng trong tuyết đã lâu nói một tiếng xin lỗi.
"Không sao, đây là tin tức người muốn." Bách
Hiểu Sinh giao túi gấm vào tay Đường Thải Nhi.
Giang hồ Bách Hiểu Sinh, khác với mật thám, không phải
tùy tiện ra một ít bạc là có thể mời đến được. Bách Hiểu Sinh tên thật Trương
Lưu Vân, một năm trước, Đường Thải Nhi đã cứu phụ thân hắn một mạng, lúc ấy
cũng không đòi báo đáp, liền lưu lại nhân tình.
Trước đó vài ngày, Đường Thải Nhi có chuyện muốn hỏi,
Trương Lưu Vân không nói hai lời liền tiếp nhận.
Đường Thải Nhi vuốt ve túi gấm trong tay, nói:
"Chuyện này, về sau nếu có người muốn điều tra. . . . . ."
"Lưu Vân nhất định không nói một chữ."
Đường Thải Nhi yên tâm cười cười, từ trong ngực lấy ra
một bình sứ, giao cho Trương Lưu Vân.
"Đây là?"
"Giang hồ có người muốn giết ngươi, có người muốn
tìm ngươi. Thuốc này ít nhiều có thể bảo vệ tính mạng cho ngươi, gặp nguy hiểm,
uống một viên, sẽ chết giả, sau mười hai canh giờ, sẽ tỉnh lại."
Thuốc giả chết, lưu truyền giang hồ đã lâu, nhưng chưa
bao giờ có người gặp qua.
Trương Lưu Vân kinh hãi, vội vàng đẩy thuốc cầm trong
tay trở về: "Đường công tử đối với phụ thân ta đã là đại ân khó báo, sao
có thể nhận thần dược quý như vậy chứ."
"Không sao, nhận đi." Đường Thải Nhi không
muốn dây dưa, trực tiếp nhét thuốc vào trong ngực hắn, sau đó xoay người rời
đi.
“Giang thành Hồng Diệp sơn trang, tộc Tần thị. Trang
chủ Tần Hào Lâm, sinh thời tổng cộng có ba người con trai. Một người Tần Vân,
con trai thứ hai Tần Mục, con trai thứ ba Tần Anh. Mười hai năm trước, sơn
trang huyết tẩy thê thảm, con trai thứ ba Tần Anh chạy trốn, lại bị bắt, được
Hình gia cứu giúp, sau đổi tên thành Lam Anh. Trải qua hơn mười năm, ngoài lâu