
tất cả
đều là Khang Duật trả tiền.
Hai người này tốt tới mức này hồi nào vậy.
Vì vậy, tôi giận tới cực điểm, khi Diễm Diễm chỉ vào
kẹo mạch nha để Khang Duật mua cho nó, tôi đẩy nó ra, đứng trước mặt Khang Duật
“Tôi cũng muốn ăn!!!”
Đầu tiên Khang Duật sửng sốt, sau đó trầm mặt xuống
“Không cho phép cậu ăn!!”
Tôi điên lên, hét lớn “Tại sao? Cậu đây là phân biệt
đối xử!!”
Hắn cũng rống với tôi “Đã gầy như vậy rồi, còn ăn đồ
ăn vặt, ngoan ngoãn về nhà ăn cơm cho tôi!!”
“Ai cần cậu lo!!” tôi rống lại.
Hắn tức giận tới mức tóc bay lên, lại trừng mắt nhìn
tôi.
Tôi cũng không yếu thế, trừng mắt nhìn lại hắn.
Rất nhiều học sinh đang mua đồ ăn, thấy hai chúng tôi
mắt to trừng mắt nhỏ, đều vây lại hóng chuyện.
Diễm Diễm đứng ở một bên, hình như thấy rất xấu hổ,
đẩy đẩy tôi “Chị, đừng trừng mắt nữa, về nhà.”
“Tao không về!!” tôi la nó, tiếp tục thi triển công
phu trừng mắt của con gái với Khang Duật, lại bị Diễm Diễm lì lợm kéo tới một
góc yên lặng.
Khang Duật tự nhiên đi theo.
Tôi đã mất lý trí, hôm nay tôi sẽ làm mọi việc rõ
ràng, trong đầu nóng lên, vừa kéo cổ áo hắn lên tôi liền rống “Cậu nói, rốt
cuộc cậu có thích tôi hay không!!”
Khang Duật sửng sốt một chút, công phu trừng mắt liền
bay mất tăm hơi, quanh quẩn trong mắt hắn là một loại ánh sáng vô cùng đẹp, ánh
mắt hắn lóe lóe nhìn tôi, lại mãi không trả lời.
Tôi nóng nảy “Đồ xấu xa, đồ thay lòng đổi dạ!!”
“Thay lòng đổi dạ!?” ánh sáng trong mắt Khang Duật
nháy mắt biến mất, lại bắt đầu trừng tôi, lạnh lẽo nhả ra một câu “Với ai!?”
Tôi kêu to “Em gái tôi!!”
Diễm Diễm choáng váng, đồ ăn vặt trong tay rớt ngay
xuống đất.
Tôi thật hèn nhát, nếu nói hết ra rồi, tôi cũng chỉ có
thể sử dụng chiêu khóc lóc om sòm để che dấu sự thẹn thùng của mình, ngồi trên
mặt đất vừa khóc vừa kể lể “Hai người ăn hiếp tôi!! Mua này mua nọ cho em gái
tôi ăn cũng không mua cho tôi, cái này là cái gì, không phải ăn hiếp thì là
gì!?”
“Chị, không phải vậy, chị hiểu lầm!!” Diễm Diễm cũng
ngồi xuống.
“Tao có mắt, tao nhìn thấy!!” tôi ầm ĩ lên với nó, sau
đó nhìn về phía Khang Duật, nghĩ xem sao hắn không nói gì đâu.
Chẳng thà không nhìn, vừa nhìn liền hết hồn, Khang
Duật đứng đó y hệt như ma vương.
Hắn cứ nhìn tôi chằm chằm, giống như giận tới mức núi
lở, rốt cuộc hắn điên cuồng hét lên một câu.
“Đồ ngu ngốc, không nhìn thấy tôi đang hối lộ em vợ tương
lai sao?”
Ai!?
Tôi ngồi trên mặt đất choáng váng.
Trong đầu loạn lên một mảnh, ý hắn là…
Em vợ?
Cô em vợ ý là, chính là em gái vợ mình.
Diễm Diễm là em
gái tôi!
Vậy tôi
đây…không phải là…
Mặt tôi hồng
lên, trong đầu bắt đầu tua lại mọi thứ.
Hình như tôi có
hỏi hắn, rốt cuộc có thích tôi hay không.
Tôi hỏi?
Là tôi hỏi?
A!!!!!!!!!!!
Một dây thần
kinh nào đó trong não tôi đứt cái bụp.
Đứng lên, đỏ mặt
rụt về phía xa hắn…sau đó xoay người chạy như điên về nhà…
Không còn mặt
mũi…không còn mặt mũi gặp ai nữa!!
Tôi nghĩ công
phu nhanh chân bỏ chạy của tôi đã luyện đến tầng cao nhất, quãng đường từ
trường về nhà đi mất 25 phút, tôi chỉ tốn có một nửa thời gian đó đã về tới
nhà, phỏng chừng linh dương cũng không đạt được tốc độ này của tôi, vừa về nhà
tôi liền suy sụp ba bước một leo lên lầu, chui vào phòng của mình.
Đóng cửa, chốt
khóa, leo lên giường, kéo chăn lên, chui vào, bao chính mình kín mít không có
một khe hở.
Da mặt của tao a a a a a a a a!! Mày mất hết trơn
rồi!!!
Thể diện của tao a a a a a a a a!! Mày cũng không khác
gì luôn!!!
Hành hung đầu của chính mình – ing.
Tôi cứ nằm đà điểu như vậy khoảng 10 phút, ngoài cửa
phòng vang lên tiếng nói của Diễm Diễm.
“Chị, mở cửa!!”
Tôi nằm buồn trong chăn kích động trả lời “Không ra!!”
Ngoài cửa không có động tĩnh gì, một lát sau, tôi chợt
nghe tiếng chìa khóa mở cửa.
Tôi xóc chăn lên, tức giận nhìn Diễm Diễm và chùm chìa
khóa trên tay nó, đó là chùm chìa khóa mẹ bỏ trong ngăn kéo ở phòng khách.
Con nhóc này không để cho người ta yên tĩnh một chút
được sao?
Diễm Diễm rút chia khóa ra, quay vòng vòng, buồn cười
nhìn tôi “Lại điên?”
Tôi lại giận dỗi chui vào chăn.
Tuy rằng ở trong chăn không nhìn thấy gì nhưng mà tôi
có thể nghe được tiếng cười khanh khách của Diễm Diễm.
“Chị, ghen vui không?”
Mặt tôi phút chốc nóng rực, tôi xốc chăn lên liền gào
to “Tao không có!!”
“Không, mới lạ!! Nhìn thử bộ dạng của chị vừa rồi xem,
lúc xô em không biết dùng bao nhiêu lực, tới bây giờ khuỷu tay em còn đang đau
ê ẩm nè.” Nó xoa xoa chỗ bị tôi đẩy, lại nhíu mày, lại oán trách nói.
“Tao…tao…chỉ giận…giận nhịn không được thôi!” tôi lắp
bắp giải thích “Ai biểu hắn mua đồ ăn cho mày, không…không…mua…mua cho tao!!”
Diễm Diễm ngồi trên ghế, bắt chéo chân qua, bày ra vẻ
mặt đương nhiên “Giận gì mà giận? Anh rể mua đồ ăn cho em vợ có gì sai?”
Anh…anh…rể!!
Cách xưng hô này giống như một quả bom cỡ mạnh, làm
bay hết máu trên mặt tôi, tôi giống như một cái đầu tàu, khói bốc lên nghi ngút
“Mày…mày…đừng…đừng gọi bậy!!”
Diễm Diễm cười nói “Tục ngữ nói rất đúng, cắn người
miệng mềm, bắt người nương tay(24),
tiếng