
Nghe những lời thẳng thắn không chút giấu giếm che đậy ấy của Tần ma
ma, Tô Kỷ muôn phần bối rối. Chàng cứ đứng nghệt ra nơi bậu cửa, không
biết có nên vào hay không.
“Con biết rồi, ma ma cứ xuống nhà đi ạ” – Là giọng của Phấn Đại, nàng đến bên cửa, nhẹ nhàng như một cơn gió, định mời khách vào phòng.
Đôi hàng lông mi cong cong, đôi mắt trong veo vô tư. Phấn Đại nhận
ngay ra khách chính là chàng thư sinh gặp trong hội chùa hôm qua, nàng
sững sờ giây lát, khẽ lẩm bẩm – “Công tử, chàng tìm lầm người rồi phải
không? Thiếp không phải là Nghễ Nghi…”
Cuối cùng đã gặp được nàng tiên mà chàng ngày nhớ đêm mong, chàng
chợt như không nhớ mình đang ở đâu. Chàng tựa như gã trai khờ khạo vừa
đột nhập chốn khuê phòng. Chàng sượng sùng chôn chân ở đó, chỉ thấy máu
nóng dạt dào trong huyết quản.
Chàng ngó lơ qua chỗ khác, chân tay chợt như thừa thãi, trán rịn lấm tấm mồ hôi.
“Thiếp đi gọi Nghễ Nghi giùm chàng.” – Phấn Đại chìn chàng, toan bước đi.
“Không! Người ta muốn gặp chính là nàng!” – Cuối cùng Tô Kỷ cũng
ngẩng đầu lên, đắm đuối nhìn nàng, tấm chân tình tha thiết dâng đầy
trong mắt chàng – “Người ta tìm chính là nàng, cô nương Phấn Đại.”
Lần đầu tiên, Hoa khôi thấy khách rụt rè, cẩn trọng như vậy, nàng bỗng nhiên cũng có chút bối rối.
Tô Kỷ gầy gò, cứ đứng như trời trồng nơi ngưỡng cửa, ánh mắt không
dám dừng lại bất cứ nơi nào, không rõ có phải vì cách bài trí trong
phòng quá giống phòng tân hôn hay không mà mặt chàng cứ đỏ lựng mãi
không thôi.
“Xin mời công tử vào trong ngồi ạ!” – Bản năng nghề nghiệp thúc giục, Phấn Đại khẽ cười, phá tan bầu không khí yên lặng đó, bước đến nghênh
đón.
Nàng định ôm ghì lấy cánh tay chàng, nào ngờ, chàng hoảng sợ lẩn
tránh – “Cô nương! Tại hạ tự đi được!” – Chàng nhanh chóng bước vào
phòng, cẩn trọng ngồi xuống.
Sau thoáng ngẩn người vì bất ngờ, Phấn Đại khẽ che quạt, cười yểu điệu mà rằng – “Chàng sợ hay sao?”
Tô Kỷ chỉ lặng yên, đôi lông mày chàng đan díu vào nhau.
“Công tử uống rượu nhé? Để tiểu nữ rót cho chàng một ly?”
“Không, tại hạ từ trước tới giờ chưa từng uống rượu.”
“Vậy công tử dùng trà nhé? Chỗ tiện thiếp có trà Bích La Xuân thượng hạng đấy.”
“Không, đa tạ cô nương.”
Dứt lời, Tô Kỷ lại chìm vào yên lặng, mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ,
dõi vào chiếc đèn lồng đỏ thẫm treo ngoài hàng hiên, dường như đang tính toán điều gì đó.
Cả bầu không khí gượng gạo đến nghẹt thở, Phấn Đại bắt đầu hoài nghi
sức hấp dẫn của chính mình, đôi mày nàng khẽ nhíu lại, khẽ nói như hờn
trách – “Công tử không bằng lòng Phấn Đại hay sao?”
“Không… không… không phải vậy.” – Tô Kỷ vội đứng lên, hành lễ xin lỗi nàng – “Tại hạ chỉ là… cảm thấy…” – vừa ngẩng đầu lên, đã trông thấy
Phấn Đại đang rầu rầu nhìn mình, soi gương vào đôi mắt mê hồn đó, chàng
lại khó lòng mở miệng.
“Cảm thấy sao chứ?” – Đôi mắt Phấn Đại ngơ ngác kiếm tìm, hệt như hai hồ thu trong veo, loang loáng nước. Chỉ cần một thoáng nhìn vào là đủ
để đắm đuối, si mê.
“Cảm thấy, người tốt như cô nương đây, hà cớ gì lại lưu lạc… lưu lạc
đến…” – Lòng chàng thực sự không thể vượt qua nổi hai chữ “lầu xanh”
kia, hai chứ ấy không thể thốt ra khỏi miệng được.
“Chốn trăng hoa này?” – Phấn Đại nói hộ chàng.
“Ừ” – Trộm nhìn nàng, không thấy có chút giận dỗi bực bội gì, chàng
mới buông tiếng thở dài, rằng – “Tại hạ không cố ý mạo phạm, mong cô
nương thứ lỗi cho.”
“Công tử mạo phạm thiếp khi nào chứ?” – Phấn Đại khẽ cười buồn, nàng
đứng dậy, dường như đang nhớ lại tất cả, dịu dàng nói – “Làm quen ngày
hôm qua trong hội chùa? Chuyến viếng thăm bất ngờ hôm nay? Né tránh va
chạm với thiếp? Hay là cực tuyệt với những hành động ôm ấp ân cần? Công
tử, sao chàng lại nói từ mạo phạm vậy? Lại nói đến lưu lạc, thân phận
hèn mọn như thiếp đây, sớm gần kẻ sang, tối gần quyền quý, như vậy là
lưu lạc hay sao? Mỗi con người có khái niệm về sự tồn tại không giống
nhau. Phấn Đại cho rằng, chỉ là Phấn Đại đang sống mà thôi” – Nói xong,
nàng gửi tặng chàng một nụ cười khó hiểu.
Trong phòng các kĩ nữ ở lầu xanh, mỗi lần tiếp khách đều đốt một thứ nến đỏ dùng trong ngày cưới, tượng trưng cho đêm tân hôn.
Ánh nến lung linh phản chiếu nụ cười mê hồn, dung nhan đắm đuối của
giai nhân, Tô Kỷ chợt thấy lòng bồi hồi xao xuyến. Dường như đây chính
là thời khắc động phòng hoa chúc, dường như nàng Phấn Đại xinh đẹp kia
chính là tân nương của chàng.
Định thần lại, nghĩ đến người tình trong mộng của mình đêm nào cũng
là tân hôn, ngày nào cũng làm tân nương, mà tân lang thì muôn hình vạn
trạng, loại người nào cũng có, đêm ngày ân ái, đâu cần biết mai này lại
ngủ vùi trong lòng một người nào khác… Vừa chợt nghĩ tới đây, bất giác
thấy khóe mắt mình ấm nóng, chàng buông một tiếng thở dài.
“Để Phấn Đại đàn cho công tử nghe nhé!”
“…” – Chàng lặng yên, không phản đối.
Phấn Đại nhìn chàng, cũng lặng yên, mang đàn tới, khêu cho bấc sáng
hơn, cúi mình về phía chàng mà nói lời khiêm tốn, rồi bắt đầu đàn khúc
Tứ Trương Cơ.
Cả cõi lòng cay đắng, chua xót, bao chuyện cũ chưa từng nói ra, bao
nỗi niềm riêng trăm mối tơ