Phấn Hoa Lầu Xanh

Phấn Hoa Lầu Xanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322634

Bình chọn: 7.5.00/10/263 lượt.

– Gã lim dim đôi mắt háo hức nhìn chằm

chặp vào Phấn Đại, nói năng lộn xộn, lúc này, hắn ta nào còn tâm trí đâu mà nghe hát nữa, có bao nhiêu tâm tình đều đang dính chặt cả trên tấm

thân thoang thoảng hương thơm của Phấn Đại.

“Hi hi” – Phấn Đại khẽ che miệng cười, e ấp mà hồn nhiên liếc nhìn

hắn ta, phong tình dào dạt – “Cái gì mà được lại không được thế ạ? Vậy

quan lớn uống mấy ly nhé! Để tiện thiếp rót hầu ngài.” – Nói rồi, nàng

bắt đầu bận rộn như chú bướm vàng nhỏ, bay tới bay lui.

Gã đàn ông nhìn đôi tay mềm mại của nàng, thực sự không thể kìm lòng

thêm được nữa, vội chụp lấy tay nàng, nói vội qua hơi thở gấp gáp – “Ông lớn giờ không cần gì hết, đêm nay ông lớn chỉ muốn ăn cô em thôi!” –

Nói rồi, không chút thương hoa tiếc ngọc, ôm riết lấy nàng, ném lên

giường.

Hai người bọn họ quấn lấy nhau mà lăn vào tận góc trong cùng, ở dưới

đất, ngoài áo váy của Phấn Đại, còn có cả những e ấp ngại ngùng của thời con gái mà nàng từng nâng niu, quý trọng.

Sau cuộc mây mưa, gã đàn ông ngoảnh đầu sang một phía mà ngủ.

Đàn ông đều giống hệt như nhau!

Phấn Đại thu lại nụ cười, mặt không hề có chút biểu cảm nào, nàng trở dậy, chầm chậm mặc áo váy vào, tựa hồ đang sáng tạo một công trình nghệ thuật cao quý vậy.

Nếu không có gã đàn ông ninh ních những thịt nằm ở kia, lại thêm

tiếng ngáy như kéo bễ lò rèn, có lẽ không ai có thể đoán biết nàng là

một gái làng chơi, mà lại vừa tiếp khách xong.

Ánh trăng mơn man trên khuôn mặt kiều diễm của nàng, vẫn trong trẻo và thuần khiết như thế.

Nàng chưa từng ngủ qua đêm với bất cứ khách làng chơi nào, khi xong việc rồi lại khẽ khàng rời khỏi phòng.

Khi ra khỏi phòng, nàng không hề quay lại nhìn hắn ta.

Từ một thiếu nữ nết na con nhà gia giáo đến một gái làng chơi, nàng cũng không giày vò day dứt quá nhiều.

Khi nàng vẫn còn là một thiếu nữ e ấp, phẩm hạnh và cả tình yêu trung thành mà nàng dày công vun đắp đã bị thời gian gặm nhấm, cho tận tới

khi chết đi rồi.

Khi nàng thành một kĩ nữ, học cách nhìn đời bằng con mắt của kĩ nữ,

phát hiện ra mọi thứ tựa hồ đều trở nên đơn giản, lại đã có thứ tự cả

rồi.

Anh có tiền, tôi bằng lòng, anh sẽ là người đàn ông của tôi. Ngược

lại, tôi không bằng lòng, anh có tiền cũng chớ có lại gần. Bỗng cảm thấy cuộc đời kĩ nữ quả là sung sướng hơn trước, ít nhất cô ta được lựa chọn quyền lợi cho mình, ít nhất cô ta cũng kiếm được chút bình đẳng tương

đối.

Đương nhiên, gái làng chơi dù qua tay bao nhiêu đàn ông thì vẫn vô

liêm sỉ như vậy thôi. Nhưng nàng vẫn còn nhớ rất rõ rằng, khi nàng là

một phụ nữ lương thiện trung trinh, cũng chẳng được tôn trọng hơn là

bao.

Hồng trần biết mấy lúc nổi trôi, nàng đã tê dại rồi, trơ lì với thân phận gái làng chơi, hoặc giả nàng đã trơ lì với xã hội rồi.

Hội chùa.

Phấn Đại ngồi ở một góc khuất ngoài cửa, đợi Nghễ Nghi dâng hương trở ra.

Kỳ thực, Phấn Đại cũng vào dâng hương và cũng đã thấy Bồ Tát rồi,

nàng cũng đã thổ lộ với Bồ Tát tâm nguyện vẫn giấu kín trong lòng bấy

lâu nay. Nghễ Nghi cứ năn nỉ mãi, muốn biết được một người con giá dửng

dưng như nàng thì có tâm nguyện gì muốn xin Bồ Tát. Nghễ Nghi đã hỏi một câu hỏi mà tất cả mọi người đều muốn biết câu trả lời.

“Chị Phấn Đại này, chị cầu xin Bồ Tát điều gì vậy?” – Cô nàng hiếu kỳ gặng hỏi.

Bởi trong con mắt cô, Phấn Đại thần bí mà lại thanh khiết nữa, cho dù nàng ăn vận thế nào, nói cười giả lả với bọn đàn ông ra sao, tuy nàng

đang sống ở lầu xanh, nhưng mọi người tự đáy lòng không muốn thừa nhận

thân phận kĩ nữ của nàng.

Khi bước chân ra khỏi chốn lầu xanh kĩ viện, người ta lại càng cho rằng nàng là một tiên nữ.

Vậy là, cùng là thần tiên, nàng quỳ trước mặt Bồ Tát, hai tay chắp lại, miệng lẩm nhẩm đôi ba câu gì, không ai đoán biết được.

Trước những câu hỏi của Nghễ Nghi, nàng chỉ cười mà không đáp lại.

Sau đó, Phấn Đại sớm ra khỏi chùa, tìm một nơi quạnh quẽ vắng bóng

người, lặng lẽ chờ Nghễ Nghi. Cứ ngỡ rằng như vậy sẽ không có ai phát

hiện ra mình.

Đã vào đầu hạ, mặt trời đang lên ngang đầu, mặc kệ những hạt mồ hôi

li ti đã rịn đầy nơi áo váy, Phấn Đại vẫn đắm chìm trong cảnh sắc chan

hòa ánh nắng kia.

Con bé Nghễ Nghi, tuy người nhỏ mà gan thì lớn, cứ lầm rầm cầu xin Bồ Tát mãi không thôi. Phấn Đại đứng ngoài chờ cô ấy đã hai canh giờ, nàng tự nhủ, con a đầu này thật sùng bái Bồ Tát quá.

Khóe miệng bất giác nở một nụ cười kiều diễm.

Phấn Đại lặng lẽ ngồi thu mình một góc, nét mặt dịu dàng tao nhã,

những đốm nắng nhẹ nhàng mơn trớn trên làn da tựa hồ như trong suốt của

nàng, lung linh như vô vàn viên linh đơn kỳ diệu.

Nhan sắc ấy níu chân bao người qua đường, bất kỳ ai bất giác ngoảnh đầu ngoái lại, đều nhìn mãi không thôi.

Nụ cười của nàng đẹp như trong giấc mộng, đến nỗi kẻ nào có gan muốn

một mình ngắm nhìn dung nhan ấy cũng là phạm vào một tội ác tày đình. Vì vậy, tất cả đàn ông đều muốn nàng là một kỹ nữ, như vậy mới có thể chia sẻ, mỗi người hưởng một chút; còn tất cả phụ nữ đều mong muốn nàng là

loại đàn bà bỏ đi, đáng bị ruồng rẫy, có như thế thì thâm tâm họ mới

thôi ấm ức.

Phấn Đại đứng đó,


XtGem Forum catalog