
ưới.
“Á…” – Tư Tư thất thanh kêu lên.
Nhị công tử họ Tô đang hớn hở trên mình ngựa, chợt hiếu kì ngóng lên lầu gác.
“Ai cha, nhị công tử họ Tô! Ngài quả là nhanh mắt thính tai! Em Tư Tư của chúng tôi nói đã phải lòng ngài rồi, ngài rước em ấy về một thể đi
nhé!” – Một cô nương vẫy vẫy khăn tay, hướng về phía nhị công tử mà gào
lên. Tiếng cười đùa mỗi lúc một náo nhiệt. Rõ đúng là đàn bà con gái, Tư Tư thẹn thùng, chỉ kịp “ôi chao” một tiếng, rẽ đám người, che khăn tay
lên mặt mà chạy đi, khiến mọi người lại được dịp cười ngả cười nghiêng.
Tiếng cười đùa trêu chọc trên lầu khiến nhị công tử họ Tô khó cầm lòng, chàng bèn liếc mắt nhìn lên phía các cô gái xinh đẹp.
“A! Mau xem kìa, Tô công tử cứ nhìn mãi em Nghễ Nghi nhà ta này!”
“Ha ha, Tô công tử, em Nghễ Nghi đây là báu vật của Ngọc Hương Lầu
chúng tôi đấy, ngài đừng có tùy tiện mà ngắm dọc liếc ngang nhé!”
Nhị công tử họ Tô khẳng khái ngẩng đầu lên mà cười to mấy tiếng, lắc
lắc đầu vẻ tự phụ không thèm để bụng. Mọi người hai bên đường cũng cười
rộ cả lên. Ánh mắt chàng chợt dừng lại nơi Phấn Đại đang đứng cạnh Nghễ
Nghi.
…
Nàng đang cười, nàng cứ cười hững hờ như thế.
Khuôn mặt trắng ngần trong trẻo, không hề trang điểm, nàng mặc bộ váy áo màu vàng nhạt, dựa nửa người vào lan can, để hở một phần cánh tay,
cổ tay trắng ngần, tròn trịa. Mái tóc mềm búi hình cánh phượng, tóc mai
hai bên se sẽ rủ xuống, lại cài thêm một bông hoa màu vàng nhạt. Sóng
mắt mới gợi tình làm sao, khóe miệng he hé nụ cười xinh tươi.
Không rõ vì thân phận kĩ nữ của nàng, hay vì được lầu xanh dưới chân
tô điểm, toàn thân nàng toát lên vẻ xinh đẹp yêu kiều khiến người ta hồn xiêu phách lạc, đôi mắt sóng sánh đưa tình đủ làm rung động bất cứ
người đàn ông nào. Nhìn mọi người trêu chọc nhau, lại trông ra dòng
người cuồn cuộn, dáng vẻ trầm buồn của nàng trông cành xinh xắn đáng
yêu. Ánh mặt trời tỏa trên đầu nàng, trên mình nàng, tạo thành một vầng
hào quang ấm áp.
Phấn Đại liếc nhìn tân lang trên mình ngựa, hào phóng gửi cho chàng một nụ cười thật lâu.
Chàng và nàng bốn mắt giao nhau, nàng không trốn tránh cũng không bỏ
chạy, cứ hào phóng mà nhìn chàng như thế, nụ cười không nhuốm bụi hồng
trần, mà nụ cười ấy đã thu hút hết tâm trí chàng, khiến nhị công tử họ
Tô suốt đời không quên.
Một lát sau, Phấn Đại chớp chớp mắt rồi quay đầu đi, lại hướng nụ
cười đẹp như tiên giáng trần của nàng ban phát về một nơi khác.
Trong phút lúng túng hoang mang, nhị công tử nhà họ Tô dường như nín thở, thế gian lại có vật báu như vậy sao?
Chàng chỉ hận một nỗi không thể lập tức xuống ngựa mà trút bỏ bộ cánh này, chạy lên lầu kia, ôm gọn nàng vào lòng.
Lý trí mách bảo chàng rằng, Thái Úy lại nhân đang chăm chú nhìn chàng, nhưng chàng đã sớm hồn xiêu phách lạc mất rồi.
“Xem kìa! Em Nghễ Nghi đã hút mất hồn của Tô công tử rồi kìa!” –
Tiếng cười nói giòn tan quyến rũ của các cô nương, hệt như bầy chim đang nô đùa ríu rít, khiến bọn đàn ông qua đường được dịp mơ tưởng hão
huyền.
Cả đoàn người đã đi xa rồi, nhị công tử họ Tô còn ngoái đầu lại mãi,
ước ao tìm lại cảm giác ngọt ngào đến đê mê rời rã khi chạm phải ánh mắt của nàng. Đáng tiếc thay, trời không chiều lòng người, Phấn Đại không
hề nhìn chàng thêm một chút nào nữa.
“Này, một lang quân tốt nhường vậy, sao không sớm đẻ thêm vài người
như vậy chứ, để chị em ta mỗi người được sở hữu một người mới phải!” –
Tư Tư không biết đã quay lại từ khi nào, thở dài đầy ai oán. – “Ôi, con
bé này, vừa rồi còn chối đây đẩy đấy thôi, giờ người ta đã đi rồi mới
chịu ra à? Nghe nói, nhà họ Tô ấy còn có Tô tam công tử, vẫn chưa kết
tóc xe tơ với ai, đầu óc kinh luận, lại một dạ đọc sách thánh hiền, mưu
cầu công danh đấy!”
“Thứ mọt sách như vậy, đâu có thể phong lưu phóng khoáng, lại thấu đáo tâm tình bằng Tô nhị công tử chứ!”
“Ai da, có kẻ xuân tình rung động rồi kìa, lại âm thầm ước ao kìa!” – Một cô nương chớp chớp mắt tinh nghịch, trêu chọc.
“Đáng ghét, đánh cho bây giờ!” – Tư Tư lập tức khẽ kêu lên và chạy đuồi theo cô nương nọ.
…
“Chị Phấn Đại!” – Nghễ Nghi đột nhiên kêu lên, hai má nàng ửng hồng, nụ cười tươi tắn.
“Hả?” – Phấn Đại dịu dàng âu yếm nhìn cô em nhỏ hơn mình đến bốn
tuổi, nàng luôn dành cho cô ấy sự cưng chiều kì lạ, nàng yêu nét lãng
mạn ngây thơ của cô bé, nghĩ lại vừa thấy giống vừa như không giống mình ngày đó.
“Chị Phấn Đại này, ngày mai em đi hội chùa, dâng hương cầu nguyện,
chị đi cùng em nhé, em đã xin phép Tần ma ma rồi.” – Cô mở tròn đôi mắt
to long lanh, vẻ đầy khẩn khoản đợi chờ câu trả lời của Phấn Đại bởi
Phấn Đại rất ít khi ra khỏi cửa.
“Em đi cầu nguyện sao? Cầu có một chàng công tử nhà giàu đến chuộc em về làm thiếu phu nhân à? Ha ha…” – Các cô gái lại được dịp cười ngả
cười nghiêng, mục tiêu giờ lại chuyển sang Nghễ Nghi, lại bắt đầu chọc
ghẹo cô.
“Cô này ấy à, chắc chắn là muốn nhân dịp đi trẩy hội mà chèo kéo được một chàng công tử đây!”
“Đi hội chùa toàn là các thiện nam tín nữ, làm gì có công tử chứ!” –
Nghễ Nghi vội vàng biện hộ cho mình, nghĩ đi nghĩ lại thấy cách giải