
ự tin
của anh ta, cô dần trở nên không chắc chắn. Nếu thật sự phải ra tòa, thì sự việc sẽ rất nghiêm trọng.
"Anh đã tới tận đây rồi thì nói đi, có điều kiện gì?" Bàn tay Hướng Phù Sinh cuộn chặt thành nắm đấm.
Lâm Sóc thích thú ngắm vẻ mặt can đảm của cô, cười nhạt: "Đền cho tôi một ngày, chỉ cần đền tôi một ngày, món nợ này coi như một lần trả
đứt."
"Anh nói sao?" Hướng Phù Sinh cau mày.
"Sao, sợ rồi à?" Lâm Sóc nhướn mắt “Cô tưởng tôi sẽ làm gì cô?"
Trông bộ dạng thách thức của Lâm Sóc, Hướng Phù Sinh khẽ hừ một
tiếng: "Anh dám làm gì tôi chứ? Sợ là sợ có người nuốt lời thôi."
"Yên tâm, trong người tôi vừa may còn sót lại chút chữ tín." Lâm Sóc
nói xong liền mở cứa xe: "Tám giờ sáng thứ bảy tôi sẽ tới đón cô."
Hẹn xong thời gian, anh ta liền ngồi vào xe phóng đi. Còn lại Hướng
Phù Sinh một mình đứng đó, tức giận nghiến răng, đúng là mất cả chì lẫn
chài.
…..O…..
Thứ bảy, Hướng Phù Sinh dậy sớm sửa soạn đâu ra đây. Dù lần này cô
thua nhưng không có nghĩa cô phải mang bộ dạng thảm hại tới gặp Lâm Sóc. Đã hẹn tám giờ thì đúng tám giờ chuông điện thoại reo, không sai một
li. Hướng Phù Sinh ra khỏi cổng liền nhìn thấy xe của Lâm Sóc đang đỗ
trước mặt.
Vào trong xe, cô thấy Lâm Sóc hôm nay ăn mặc rất thoải mái, không còn chiếc áo sơ mi trắng và quần âu như ngày thường, thay vào đó là chiếc
áo len rộng màu cà phê sữa, trông ấm áp dễ chịu hơn rất nhiều. Nhìn lại, chiếc váy liền cùng áo vest lửng của Hướng Phù Sinh lại có vẻ nghiêm
túc quá.
Hai người chào nhau, cô bĩu môi: “Hôm nay đi đâu thế?"
"Hôm nay trả nợ tôi." Lâm Sóc bẻ lái, giọng dịu dàng: "Nên cứ để tôi đưa cô đi. Không đem bán đâu mà sợ."
Từ Bán Sơn, xe men theo đường cái Tây Cửu Long, cuối cùng tới bến
Thâm Thủy. Nhà cửa ở bến Thâm Thủy chỉ khoảng năm sáu tầng, đường xá
chật hẹp lại đông đúc, những tấm biển quảng cáo treo lộn xộn gần như che phủ quá nửa đỉnh đầu. Cạnh những sạp báo ven đường, các ông chủ ngồi
vắt vẻo trên ghế tựa, thích thú lật giở từng trang tạp chí. Hai bên
đường có đủ loại cửa tiệm: Những trung tâm máy tính nho nhỏ, tiệm thuốc
hay quán trà...
Chiếc xe hơi đắt giá di chuyển trong con phố thế này có phần khó
khăn, chậm chạp. Đi tới đâu, nó kéo theo hàng loạt những ánh mắt hiếu
kỳ. Xe hơi đẳng cấp ở Hồng Kông không thiếu, nhưng hiếm khi xuất hiện ở
con phố bình dân này. Dường như mỗi một thứ trên đời đều có nơi mà nó
phải thuộc về.
Lâm Sóc dừng xe, chỉ về phía một quán ăn nhỏ bên kia đường, nói: "Chúng ta đến nơi rồi."
"Đi rõ lâu, lại đến..." Hướng Phù Sinh nhìn quanh bốn phía: "Đến cái nơi thế này?"
"Xuống xe đi, cô Hướng." Lâm Sóc nói xong liền mở cửa xuống xe.
Có lẽ không được lau quét kỹ càng, con đường trước quán ăn bóng loáng dầu mỡ, bẩn thỉu lộn xộn không chịu nổi. Hướng Phù Sinh cẩn thận nhón
từng bước nhỏ, dường như không biết đặt chân chỗ nào. Lâm Sóc ngược lại
chẳng hề để ý, xăm xăm bước những bước dài về phía trước, Hướng Phù Sinh bất đắc dĩ đuổi theo, cùng anh ta vào quán ăn.
Trong quán cũng khá tươm tất, nhưng để coi là sạch sẽ theo tiêu chuẩn của Hướng Phù Sinh thì vẫn còn kém xa. Lâm Sóc lấy khăn tay lau bàn ghế một lượt Hướng Phù Sinh mới dám ngồi ghé xuống. Quán rất nhỏ, khoảng
cách giữa các bàn chỉ đủ cho một người đi qua. Danh sách các món ăn áp
dưới chiếc bàn kính trong suốt trông như một tờ giấy quảng cáo, trên
tường dán một tấm tương tự nhưng lớn hơn.
"Không biết phải ăn gì hả?" Lâm Sóc ngước mắt, trông bộ dạng nhấp nhổm của Hướng Phù Sinh, không nhịn được phì cười.
"Tôi không muốn ăn, lỡ đau bụng chết." Hướng Phù Sinh hậm hực lườm Lâm Sóc một cái.
"Này, cô em xinh đẹp nói thế là không được nhé." Bà chủ quán đang đi
qua, bèn quay lại nói. "Chỗ chúng tôi tuy chỉ kinh doanh nhỏ nhưng đặt
chữ tín lên hàng đầu, tuyệt đối vừa đảm bảo vệ sinh vừa ngon miệng!"
Hướng Phù Sinh ngó cái bàn trước mặt, dù đã lau qua nhưng vẫn còn
dính đầy dầu mỡ, hiểu ra cái khái niệm "sạch sẽ" này có vẻ hơi khác với
quan niệm của cô. Lâm Sóc biết cô không quen ngồi ở nơi này, liền ngẩng
đầu nói với bà chủ quán to béo:
"Cho cháu hai phần sữa song bì."
"Anh chàng đẹp trai này hơi bị sành ăn đây! Sữa song bì ở đây nổi tiếng khắp cả khu phố này! Đợi một lát tới ngay!"
"Cảm ơn cô."
Đợi bà chủ quán đi xa, Hướng Phù Sinh liếc Lâm Sóc một cái: "Hơi bị sành ăn đấy, anh chàng đẹp trai, sữa song bì."
Lâm Sóc nghe xong, không có phản ứng gì.
Một lát sau, nhân viên tiệm bưng lên hai bát sữa song bì. Sữa được để trong bát sứ, không trình bày công phu gì cả. Lâm Sóc đưa thìa cho
Hướng Phù Sinh, nói: "Nếm thử xem, quán này làm chuẩn vị lắm."
Nói xong, anh ta thong thả ăn ngay. Hướng Phù Sinh trông anh ta ăn
thật ngon lành, do dự mãi cuối cùng múc bừa một thìa đưa vào miệng, chỉ
thấy rất trơn mát, ngon hơn nhiều so với tưởng tượng. Cô nhìn giá tiền
trong tờ thực đơn, một bát sữa to như vậy, chỉ vỏn vẹn có hơn mười đô la Hồng Kông. Thật là mùi vị và giá tiền chẳng tương xứng chút nào.
"Không phải tất cà những thứ rẻ tiền đều là hàng thứ cấp." Lâm Sóc dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, đột nhiên