
hông có lương
tâm, bất quá cẩn thận ngẫm lại tình huống lúc đó, rời đi là chuyện tốt
nếu không phỏng chừng bây giờ họ vẫn còn lơ lửng nơi nào, không thể đứng chung một chỗ vui vẻ với nhau như thế này.
“Đều là do ta sai, về sau sẽ không như vậy nữa!” Bất đắc dĩ thở dài một hơi, quên đi, như vậy cũng tốt, thật đáng giá!
“Ánh trăng,
thật sự rất tròn!” Lục Phù ngẩng đầu lên không chớp mắt, khóe môi hiện
lên một độ cong tao nhã. Nàng nghiêng đầu, nhìn gương mặt ngăm đen của
hắn, bàn tay nhỏ bé không khỏi nắm thật chặt, sự ấm áp của nàng đã lâu
vừa tìm lại được.
“Chúc mừng chúng ta một nhà đoàn viên!”
“Mấy năm nay, ngươi đều không quay về vương phủ sao?” Trầm mặc một lúc, Lục Phù mới hỏi.
Sở Cảnh Mộc
lắc đầu, cười cười, “Quốc gia có Quân Úy, vương phủ có Tiếu Nhạc, ta
thực yên tâm! Chí hướng cả đời của ta chẳng qua là muốn tìm Vương phi
của ta về, mang đến cho nàng một cái nhà ấm áp, như thế mà thôi!”
“Tìm thời
gian năm năm khiến ta hiểu được rất nhiều chuyện, Phù nhi, từ nay về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không buông tay được không?” Sở Cảnh Mộc
xoay người Lục Phù lại, thật sâu nhìn vào mắt nàng.
Trước kia,
hắn nói qua tuyệt đối sẽ không buông tay nàng nữa nhưng không dự đoán
được lần này người buông tay trước là nàng, lúc này đây bất kể như thế
nào hắn cũng muốn một lời hứa hẹn, một lời hứa mãi không rời xa.
“Năm năm
trước rời đi, một mặt là bởi vì vết thương của chúng ta thật sự quá lớn, mỗi ngày nhìn thấy ta đều tra tấn ngươi, mỗi một lần đều nhắc nhở ngươi rằng ta đã giết gia gia, nếu tiếp tục như vậy sẽ có một ngày nào đó,
trong lúc đó chúng ta có người chịu không nổi thật sự trở thành tra tấn
lẫn nhau. Ta biết ngươi sẽ không để cho ta rời đi nhưng trong tình huống đó ai trong hai chúng ta cũng không quên được sự kiện kia, thật sự cần
thời gian chậm rãi chữa lành miệng vết thương. Thứ hai là bởi vì ta mang thai, ta sợ hãi con vì chúng ta hành hạ lẫn nhau sẽ bị tổn thương, cho
nên mới lựa chọn rời đi! Vương gia, có trách ta ích kỷ không?” Lục Phù
cũng dũng cảm đối diện, năm năm trước cả hai không thẳng thắn nói
chuyện, trong vòng một ngày tất cả đều phơi bày trước mặt đối phương………
Sở Cảnh Mộc
lắc đầu ôm nàng vào ngực, hơi hơi cười nói: “Đã trách qua, hận qua….. Ta hận ngươi dễ dàng nói rời đi như vậy, từng nghĩ tới nếu cho ta một đoạn thời gian nữa, có lẽ ta thật sự có thể quên. Cho đến lúc sau, tương tư
thấm vào tận xương tủy, mới biết được chuyện đó là không có khả năng,
chỉ khi ngươi rời khỏi ta mới thật sâu cảm nhận được ý nghĩa của thù hận cùng yêu trong cuộc sống của ta, chấp nhất thù hận chỉ làm bản thân
mình mù quáng, làm cho mình lâm vào cảnh khổ. Cho đến khi ngươi rời
khỏi, ta mới biết được đối với ta mà nói, thù hận không phải là chuyện
đáng sợ gì, chuyện đáng sợ nhất chính là ngươi không ở bên người…… Phù
nhi, thực xin lỗi, năm năm trước ta đối với ngươi như vậy, ta thực có
lỗi!”
“Vương gia
hầu như luôn bao dung ta!” Lục Phù nhàn nhạt cười nói, nghe được hắn có
thể không thù hận, lòng của nàng đã muốn buông xuống hơn phân nửa. Từ
lúc quen biết đến hiện tại, dường như hắn đều bao dung nàng về tất cả
mọi thứ.
“Ngươi đáng
giá!” Hắn kiên định nói xong, vuốt vuốt mái tóc dài của nàng, đột nhiên
nghĩ đến điều gì nhanh chóng buông nàng ra, khẩn trương cầm lấy bả vai
của nàng, vội vàng hỏi : “Cổ độc trên người ngươi giải như thế nào? Giải được không? Có làm bị thương đến thân thể không?”
Nói xong, Sở Cảnh Mộc kéo ống tay áo của nàng lên, sợ nàng giống như năm năm trước
nhờ cột mình lại mới có thể khống chế được ma tính, nhưng trên cổ tay
thon thả trắng muốt nõn nà không hề có một vết thương nào. Tảng đá trong lòng hắn rốt cuộc buông xuống, ngẩng đầu nhìn ánh mắt đang cười trong
sáng của Lục Phù
“Từ sau khi
sinh đứa nhỏ, vẫn không phát tác! Nhiều như vậy năm, có thể đã được giải rồi. Vô Danh nói rất kỳ lạ, Ly Nguyệt cũng không hiểu cảm thấy kinh
ngạc, nhưng rõ ràng cổ độc trong thân thể thật sự đã không còn. Lúc
trước ta còn sợ hãi nó sẽ chuyển qua cơ thể của Duệ Duệ Khuynh Thành,
nhưng hai đứa cũng không có gì khác thường. Cho nên, cổ độc có lẽ đã
giải!”
“Kỳ lạ…..”
“Đúng rồi, rất kỳ lạ, nhưng có rất nhiều nguyên nhân, đều không có biện pháp nói rõ!”
“Không có việc gì là tốt rồi! Không có việc là tốt rồi!” Hắn nhẹ nhàng thở ra, cười nói.
“Vương gia,
về sau ngươi có tính toán gì không?” Rốt cục hỏi ra vấn đề trong lòng,
Lục Phù cũng thở dài nhẹ nhõm. Nàng biết Sở Cảnh Mộc có trách nhiệm của
mình, có lý tưởng của mình.
“Chúng ta
không quay về, đi U Thành đi, thân mình của ngươi cũng rất khó thích ứng mùa đông trong kinh thành, dễ dàng bị bệnh, vẫn là nên ở GiangNamtốt
hơn. Về sau có ngươi có ta còn có hai đứa nhỏ, chúng ta một nhà hưởng
thụ cuộc sống tốt đẹp ở GiangNam được không?” Sở Cảnh Mộc cười nói.
“Vương gia ngươi……”
“Không cần
kêu Vương gia nữa, thân phận này với ta mà nói đã không còn ý nghĩa gì,
về sau ta chính là Phương Đông Tình, cả đời bảo hộ ba bảo bối của ta.”
Lục Phù không chớp mắt, nhìn hắn, nở nụ cười.
Tươi cười