Disneyland 1972 Love the old s
Phù Dung Vương Phi

Phù Dung Vương Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325080

Bình chọn: 8.5.00/10/508 lượt.

hật

ngoài dự liệu của hắn, Lục phù chỉ dùng vẻ tươi cười mà đối phó, cùng

Liên y cười mấy ngày liền, mà Sở cảnh mộc thấy sắc mặt nàng rất bình

tĩnh, nỗi bất an trong đáy lòng càng tăng…

Tình thế nầy thật không xong, hắn bên ngoài phải bài trừ bè đảng của

Tấn vương và Quang vinh vương, bên trong vương phủ lại lo lắng ưu phiền

về Lục phù, thật sự là khó có thể ứng phó…

Hắn bất đắc dĩ thở dài….Lúc nầy trong đáy lòng có nhiều nỗi ưu sầu..

Mặc dù đang cùng Lục phù nói cười, Liên y lại chú ý tới ánh mắt lo

lắng của Sở cảnh mộc, đặc biệt là khi Lục phù cùng Sở vân nói chuyện,

đáy mắt hắn như có một tầng sương mù bao phủ, nàng nhìn thoáng qua rất

rõ ràng rồi tiêu tan không còn dấu vết, ánh mắt hắn trở lại vẻ thâm trầm như trước…

Đối với phu thê mà nói, có ý vị sâu xa…

Bên trong phòng khách, chỉ còn lại bốn người, trừ bỏ Sở vân không biết gì, ba người kia đều có tâm sự…..

Hoàng thành phong vân – Chương 50 Gặp lại.

Đêm qua tuyết rơi đầy nhân thế, trước cửa của vương phủ băng bao phủ mấy tầng.

Đến giữa trưa tuyết trắng vẫn tung bay, có khách quý đến thăm Sở

vương phủ, Sở cảnh mộc sau khi được báo lại, nhíu mày đi ra thư phòng.

Trong đại sảnh, Tình nhân cùng Kim nhân sau khi dâng trà, lằng lặng

đứng ở một bên, hương trà thơm lan tỏa ra cả gian phòng….Trong lòng các

nàng dường như có bất ổn lại thêm bồn chồn…

Kim nhân hoạt bát, Tình nhân thông minh, đứng nép một bên, nghe gió

lạnh ngoài cửa sổ gào thét, không ngừng lọt vào tai, giống như chỉ lắng

nghe như vậy mới giúp các nàng thoát khỏi tâm trạng thấp thỏm bất an.

“Thật sự là khách quý a, Quang vinh vương gia, tuyết rơi nhiều như

vậy mà cũng tới thăm, ngọn gió nào thổi người tới đây?” Sở cảnh mộc vừa vào đại sảnh đã mỉm cười châm chọc, ánh mắt đầy vẻ tươi cười lại như có gì ẩn chứa trong đó làm cho người ta thấy quang mang sợ hãi.

Vân uyển phù đang đứng một bên vừa thấy thân ảnh tuấn tú của hắn,

trong nháy mắt trở nên kích động nhưng cố đè nén xuống, dung nhan tuyệt

sắc có tia ai oán….Lạnh lùng oán hận như lan tỏa trong không gian, Sở

cảnh mộc cũng thoáng nhìn qua nàng, ngẩn ra một chút, sau đó tinh quang

hiện lên đôi mắt.

Từ sau chuyện của Vân gia, Vân uyển phù cũng bị tội liên lụy, vốn

nên ở trong vương phủ, không được ra ngoài, Sở cảnh mộc âm thầm suy

nghĩ.

Tình nhân ngày cũ gặp lại, đã không còn cảm thấy đau khổ như trước,

sự tiếc nuối cùng mất mát trong lòng hắn bất tri bất giác đã bị một dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn khác làm phai nhạt rất nhiều. Chỉ còn lại

sự bình tĩnh, trong thế gian có rất nhiều chuyện nói không rõ, giống như cảm tình vậy, đã từng tình sâu như biển thì như thế nào, cũng theo thời gian mà phai nhạt.

“Sở vương tại sao khách sáo như vậy, ta tới thăm thì có gì lạ đâu?”

Chúng ta lại có thâm tình sâu xa không phải sao?” Quang vinh vương cười lạnh, làm như vô tình giữ lại Vân uyển phù.

Thật không hổ là Sở cảnh mộc! Hai mắt không hề biến đổi, vẫn giữ

được bình tĩnh như trước, khóe môi cong lên càng biểu hiện vẻ thâm trầm.

Mắt quét qua Vân uyển phù đang ngồi một bên, Sở cảnh mộc cũng không

nói gì, lạnh lùng ngồi vào vị trí chủ thượng, tiện tay nhấc lên trường

bào màu tím, trầm giọng hỏi “Quang vinh vương gia, người ngay thẳng

không cần vòng vo, hôm nay ngài đến đây là có chuyện gì?”

Quang vinh vương vẫn như trước cười lạnh không nói gì, nhàn nhã uống

trà, thâm ý nhìn hắn một cái, cười nói “Tại sao vương gia lạnh lùng như

thế, bổn vương lần nầy tới là vì chuyện Phù dung huyết án”

Đáy lòng chợt động, không rõ là cảm giác gì , Sở cảnh mộc lên tiếng,

ánh mắt sắc bén như bắn xa vạn trượng, giống như mũi tên bắn thằng đến

cổ họng của Quang vinh vương, tức giận nói” Bây gờ đang tuyết rơi đầy,

Quang vinh vương lại muốn đến nói cho bổn vương biết, ta làm việc bất

lực hay sao?”

Vân uyển phù ngồi yên lặng một bên không nói lời nào, ánh mắt càng ra vẻ u oán, hôm nay nàng theo đến, chính là muốn nói rõ sự thật cho Sở

cảnh mộc biết, vốn nghĩ nàng có thể chịu được, nhưng khi vừa thấy hắn,

đáy lòng vốn giả vờ lạnh như băng lại bị phá hỏng, ánh mắt lạnh như băng của hắn chưa từng nhìn về phía nàng, hiện giờ lại…làm cho nàng cảm thấy xa lạ…”

“Sở vương vì sao phải tức giận, án tử nầy vốn do Sở vương phụ trách,

nhưng phụ hoàng có ra lệnh cho tất cả văn võ bá quan phải tận hết sức

phối hợp, đây là tội phạm quan trọng nhất của triều đình nên ai ai cũng

phải có trách nhiệm, không phải sao?”

Tiếu nhạc đứng ở một bên thật hoảng sợ, bất an nhìn Sở cảnh mộc,

nhưng thấy hắn vẫn bình tĩnh, …..nỗi bất an trong lòng Tiếu nhạc càng

thêm trầm trọng.

Phù dung huyết án, là nghi vấn không ngừng đè nặng trong đáy lòng Sở

cảnh mộc, thời gian gần đây, nghĩ đến vẻ tươi cười vô tội của Lục phù, lại cảm thấy càng thêm trầm trọng.

“Không biết Quang vinh vương gia có manh mối gì để cung cấp cho bổn

vương?’ Sở cảnh mộc lãnh liệt cười hỏi, giọng nói lạnh như băng, còn có

vẻ bức người hơn trời đông giá rét.

Quang vinh vương nở nụ cười, làm như vô tình quét mắt khắp đại sảnh

một cái, cười nói “ Có khách quý mang theo gia