Insane
Phù Dung Vương Phi

Phù Dung Vương Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325161

Bình chọn: 9.5.00/10/516 lượt.

t mà đi.

Du nhã là người đầu tiên thấy nàng, ngẩn người đứng lên “ Tham kiến vương phi”

“Tỷ tỷ quá khách sáo rồi” Lục phù một tay nhẹ nhàng nâng nàng dậy, rồi hướng tới Sở vân hành lễ “ Thê nhi tham kiến gia gia”

“Cảnh mộc nói thân thể ngươi không tốt lắm, đang là muà đông như thế

nào lại ra đây?” Giọng nói đầy vẻ quan tâm, áo choàng rộng thùng thình

bọc lấy thân mình của ông, ở trong gió tuyết càng có vẻ suy nhược.

Trên ghế đá có để miếng đệm, Lục phù ngồi vào một bên, ý bảo Bôn

nguyệt lấy điểm tâm ra, cười nói “ Ta muốn tới thăm tỷ tỷ, không nghĩ

tới sẽ gặp gia gia ở đây, Đây là chút ít điểm tâm, thật ngon miệng , tỷ

tỷ thử nha”

“Này không phải..” Sở vân sau khi nhìn thấy điểm tâm Bôn nguyệt vừa

lấy ra , cực kỳ nghi hoặc, nhớ rõ Tình nhân vừa mới nói Sở cảnh mộc cố ý mang từ trong cung về cho Lục phù, không cho người khác dù chỉ một

miếng, ngay cả phụ thân là mình cũng không được đụng vô”

Du nhã lại lấy làm kì lạ, nàng đã vào phủ hơn một tháng nhưng rất ít

gặp Lục phù, nay thấy nàng đột nhiên tới thăm không khỏi giật mình, nhìn gương mặt Lục phù dường như có điểm hoảng hốt cùng hoài niệm.

“Cám ơn vương phi” Nàng thản nhiên nói lời cảm tạ, tiện tay cầm lấy một miếng điểm tâm trong diã. ….”Quả thật là cực phẩm”..

Lục phù cười , khóe mắt nhìn thấy vẻ tán thưởng của Sở vân, càng cười đến kiềm diễm “ Gia gia cùng tỷ tỷ đang chơi cờ sao?”

“Đúng vậy, Phù nhi biết chơi sao?’

“Có biết một chút”

“Vậy chúng ta đều là người chơi cờ” Ông cười càng vui vẻ, chậm rãi

nhớ lại, “Từ nhỏ cảnh mộc đã thích chơi cờ, ta nhớ rõ hắn trước kia đều

thua cho ta. Về sau không biết vì cái gì, mỗi ngày đều nghiên cứu binh

pháp, kỳ nghệ không ngừng thăng tiến, từ đó về sau ta chưa từng thắng

qua hắn”

Giọng nói hình như có vẻ không phục, nhưng lại giấu trong đó sự cưng

yêu và tự hào. Lục phù cùng Liên y liếc nhau, nở nụ cười, Có lẽ đây là

niềm tự hào thường thấy nơi người cha.

“Vậy Phù nhi cùng Liên y chơi tiếp đi, kỳ nghệ của Liên y không kém Sở cảnh mộc đâu”

“Làm cho Phù nhi thấy thẹn, ta là thương nhân quen thuộc với bàn tính hơn, so ra có nhiều hứng thú hơn, chơi cờ, thật lâu rồi không chơi,

cảm thấy nhiều điểm mới lạ” Lục phù cười, ánh mắt nàng đảo qua Sở vân

cùng Liên y, trong mắt có chút đăm chiêu.

Bôn nguyệt kinh hãi đứng ở môt bên, nàng đã theo Lục phù nhiều năm,

Lục phù trong lúc này cười đến ngọt ngào là lúc tâm tư của nàng khó dò

nhất, sự việc phức tạp rồi, nàng không ngừng đánh giá ba người họ đang

nói cười, đáy lòng thấy lạnh lẽo,

“Gia gia, người biết Lý gia ở Thành nam không? Nghe nói cùng Sở gia

có bà con xa phải không” Cười đùa một chút, làm như nghĩ đến cái gì,

Lục phù có chút đăm chiêu hỏi.

“Lý gia ở Thành nam, cùng Sở gia có bà con xa, bất quá là chuyện đã

qua lâu rồi, nếu lúc nầy không nhắc ta cũng quên, vì sao đột nhiên lại

hỏi đến chuyện nầy?” Ông khó hiểu nhìn nàng.

“Trong thương trường gần đây có nhiều điều thú vị” Thấy hai người họ có hứng thú muốn nghe Lục phù cười ấm áp “ Sinh kế của Lý gia bị thảm

bại, tài chính đã kiệt quệ, sắp lâm vào cảnh nhà tan cửa nát, Mấy ngày

hôm trước Lý bang tìm đến thê nhi, nói cùng Sở gia có bà con xa vân vân, muốn ta giúp hắn vượt qua lúc khó khắn, cho nên ta mới hỏi gia gia”

Bôn nguyệt ngẩn người…tại sao nàng không biết sự tình nầy…

Sở vân cũng sửng sốt vài giây, “Ta nhớ rõ Lý gia cũng có mặt mũi

trong thương trường, như thế nào lại bị tán gia bại sản như vậy?

“Thế sự không thể nói trước được, tục ngữ có nói, thời trẻ thường qua mau, Nghĩ cũng thật đáng tiếc, Lý bang vốn là huynh đệ tốt, hai người

huynh đệ mấy chục năm,. Cảm tình so với huynh đệ ruột còn thân hơn, ai

có thể nghĩ đến huynh đệ của hắn đâm hắn một đao sau lưng, một đao trí

mạng. Lão Lý gia chịu không nổi đả kích, tức giận đã qua đời” Lục phù

vuốt vuốt sợi tóc trên má, ý cười ấm áp “ Nói về tình huynh đệ, trong

thế gian nầy, vì lợi ích và dã tâm của chính mình, huynh đệ ruột cũng có thể đâm một đao sau lưng, nói chi là bạn tốt. Có phải hay không , gia

gia?”

Nàng cười đến vô hại như vậy, hỏi cũng vô tội như vậy, Sở vân giống

như bị nàng hung hăng cho một cái tát, mặt mày xanh tím, hình ảnh đâm

sau lưng một đao năm đó như loé lên trong đầu ông, có hối hận, có bất

đắc dĩ, còn có lo lắng, tất cả đều hiện lên…ông bị lời nàng làm chấn

động…

Những lời nầy như đâm thẳng vào trái tim ông, thật sâu..

“Sở bá bá, người làm sao vậy?” Du nhã lo lắng nhìn về phía ông.

“Không có việc gì” Nhìn ánh mắt lo lắng của Du nhã, ông lại áy náy,

nếu nàng biết ông tự tay giết phụ thân nàng, nàng sẽ nghĩ sao?” Ánh mắt

còn ấm áp như vậy không?”

Lục phù cũng tỏ vẻ lo lắng nhìn về phía ông “ Gia gia không khỏe sao?”

Sở vân nói “ Những lời nói của ngươi làm ta kinh hãi”

Lục phù lại cười, thốt ra nhưng lời nói như vô tình “ Như vậy sao, ta nghĩ gia gia kiến thức rộng rãi, loại sự tình nầy đã thấy nhiều mới

đúng, xin lỗi, tại Phù nhi không tốt”

Giọng nói ấm áp nhưng nghe ra có chút châm chọc.

Những lời nầy càng độc, giống như dùng sức ấn vào thanh kiếm đang cắm nơi ngực, vạch trần