
ăn ít chắc chắn sẽ
gầy đi.
Mạnh Thời cười nói: “Chỉ cần mỗi ngày nhiệt lượng mà
con người hấp thu vào không vượt quá mức quy định thì sẽ không chuyển hóa thành
chất béo, sắp xếp theo thực đơn này sẽ không cảm thấy đói. Luyện tập là để
chuyển hóa chất béo thành cơ bắp; kết hợp hai yếu tố này mới là cách giảm béo
khoa học”.
Phùng Hy rất tiếp thu, cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Thời,
thân hình anh cao lớn, vai rộng, eo nhỏ, một thân hình khiến người khác phải
ngưỡng mộ. Cô hỏi với vẻ hiếu kỳ: “Anh Mạnh Thời, anh học ngành gì vậy?”.
“Giám định đồ cổ”.
Phùng Hy liền trợn tròn mắt, đây là chuyên ngành khiến
cô ngưỡng mộ vô cùng. Cô khẽ than một tiếng nói: “Chuyên ngành này gấu thật”.
“Ồ? Cô cũng thích đồ cổ à?”.
“Tôi thích những món đồ nhỏ”.
Mạnh Thời nghĩ một lát, nói: “Tôi cũng thích những món
đồ nhỏ, nếu cô thu thập được món nào hay hay, tôi có thể giám định giúp cô”.
Những món đồ nhỏ mà cô thích cũng bao gồm các loại cốc
sứ, đĩa, nhưng so với các món đồ cổ đắt tiền thì chẳng ăn nhằm gì. Phùng Hy
nhún nhún vai, nói “Vâng”.
Đợi Phùng Hy bước vào tòa nhà, Mạnh Thời mới ra về.
Anh vui vẻ nghĩ, cuối cùng cũng không còn áy náy nữa, vẻ buồn bã của Phùng Hy
lúc ban ngày khiến anh không sao quên được.
Từ đó trở đi thời gian biểu của Phùng Hy lại có thêm
một nội dung - đi siêu thị mua thức ăn. Cô mua một máy xay sinh tố, còn mua cả
một cái cân mười kilôgam, dựa theo thực đơn chuẩn bị cho mình bữa ăn.
Cuộc sống dường như cũng trở nên sinh động hơn. Phùng
Hy cảm thấy nấu ăn cho mình là một sự hưởng thụ, vừa gặm dưa chuột, vừa uống
nước cà rốt, vừa nghe Vitas(2) hát. Cứ cách một tuần cô lại đứng lên cân để
cân, nhìn thấy mũi kim dừng lại ở mốc sáu mươi kilôgam mà không nhích thêm nữa,
mừng đến nỗi hét lớn một tiếng nhảy tót lên giường, cầm điện thoại gọi cho Chi
Hoa.
“Hê hê, gầy được ba kilôgam rồi hả? Đến đây cho tao
xem”.
“Tao đang bận chết đi được. Tuần sau, con trai tròn
hai tuổi, tao sẽ mang quà đến”. Phùng Hy cúp điện thoại, mở tủ quần áo ra, đứng
trước gương ngắm mình.
Bụng nhỏ đi không ít, cô lấy tay véo, vẫn thấy núc
ních thịt. Cô đứng nghiêng người, nhìn nghiêng thấy dường như hai cằm đã mỏng
đi một chút, cô liền cười khúc khích.
Người đầu tiên phát hiện ra sự thay đổi của Phùng Hy
là Phụ Minh Ý.
Hôm nay bộ váy cô mặc đi làm vẫn là bộ váy màu đen đó,
nhưng khi cô quay người, chiếc váy không còn căng quá nữa. Phụ Minh Ý nhìn dịch
lên trên, ánh mắt Phùng Hy lộ rõ vẻ phấn khởi. Đến công ty hơn một tháng nay,
đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ sáng ngời trong mắt cô. Năm xưa chính sự
hoạt bát, tràn đầy sức sống của Phùng Hy đã thu hút anh. Khi quen Phùng Hy, ánh
mắt cô chứa đầy vẻ sáng ngời này, khiến người khác cảm thấy, ở bên cô, cuộc
sống tràn ngập ánh nắng mặt trời. Bất giác Phụ Minh Ý có phần mơ màng.
“Giám đốc Dương, anh sang phòng tôi một chút”. Phụ Minh
Ý gọi Dương Thành Thượng, không kìm được lại liếc Phùng Hy một cái.
Dương Thành Thượng bước vào phòng làm việc, theo phản
xạ nhìn ra phía ngoài, hạ thấp giọng nói: “Tổng giám đốc, có người bạn nói với
tôi hình như đường ống của bộ phận vật liệu có vấn đề”.
Phụ Minh Ý “Vâng” một tiếng nói: “Tôi gọi anh vào
trước mặt Vương Thiết là để khích ông ta ra tay. Buổi trưa đi ăn cơm, anh gọi
Phùng Hy đi cùng nữa nhé”.
Cả bữa cơm không nói chuyện gì cả, Phùng Hy thầm kêu
khổ. Ba người đi ăn cùng nhau, Phó tổng giám đốc Vương sẽ nghĩ gì? Phụ Minh Ý
không cho không ai cái gì bao giờ.
Quả nhiên, lúc cô đang nằm trên giường massage của
thẩm mỹ viện để massage bằng tinh dầu, phó tổng giám đốc Vương liền gọi điện
thoại đến.
Phùng Hy cười đau khổ, cô nhớ lại câu thoại “Đánh chết
tôi cũng không nói” trong bộ phim Bên A bên B. Cô phải nói thế nào mới có thể
để cho Vương Thiết tin, bữa cơm buổi trưa hôm nay là một bữa cơm bình dân hết
sức bình thường?
Chưa kịp đợi cô nghĩ xong nên nói thế nào, phó tổng
giám đốc Vương liền cười khà khà bảo: “Phùng Hy, tối nay tôi muốn mời cô và
giám đốc Trần đi ăn cơm, để Trần Mông mua cua bể về, bảo đầu bếp Lưu ở nhà hàng
Hồng Vận phía dưới công ty nấu. Tôi xách thêm mấy chai rượu ngon nữa”.
Vừa nghe nói vậy Phùng Hy muốn nổ tung đầu. Buổi trưa
cũng ăn cua, cô lấy cớ đang bị dị ứng, chỉ ăn ít rau. Buối tối lại ăn cua bể.
Mấy ông sếp này có còn định cho cô giảm béo nữa không? Nhưng rồi cô cũng không
từ chối được, Phùng Hy cúp máy, quyết định tối nay sẽ nói thẳng với phó tổng
giám đốc Vương cô đang giảm béo.
Cô thầm nghĩ, hai người bên phía Phụ Minh Ý đã có được
hiệp định dễ đối phó, nhưng phía phó tổng giám đốc Vương lại khó ăn nói rồi.
Mặt dù cô đã hứa sẽ không giúp phó tổng giám đốc Vương, nhưng cô cũng không
muốn làm gì trái với lương tâm. Buổi trưa Phụ Minh Ý mời ăn cơm, buổi tối phó
tổng giám đốc Vương mời ăn cơm, tối nay liệu ông ta sẽ nói những gì đây?
Tập xong yoga đã là năm rưỡi, Phùng Hy chậm rãi đi về
cơ quan, lúc bước chân vào nhà hàng Hồng Vận, nhìn thấy Phụ Minh Ý đi ra, mắt
liếc về phía xe của phó tổng giám đốc Vương trước cổng nhà hàng, cười chào
Phùng H