
y một câu rồi đi ra.
Trần Mông mua hai mươi con cua thịt loại nhỏ, vui vẻ
bảo đầu bếp Lưu luộc lên. Phó tổng giám đốc Vương xách bốn chai rượu Cổ Việt
Long Sơn mười hai năm, nói với vẻ hào phóng: “Hôm nay không gọi món gì khác,
uống rượu ăn cua thôi”.
Trần Mông cười nói: “Ông chủ nhà hàng chỉ thu tiền chế
biến thôi, nể mặt phó tổng giám đốc Vương quá còn gì”.
“Nhà hàng mở ngay phía dưới công ty, đã tạo bao nhiêu công
ăn việc làm cho ông ta, đừng nói là tiền chế biến, kể cả bảo ông ta mời bữa
này, ông ta cũng vui vẻ ấy chứ”. Phó tổng giám đốc Vương gắp một con cua vào
đĩa của Phùng Hy, rồi nâng chén rượu lên nói: “Bình thường uống rượu là vì quan
hệ, hôm nay là tụ tập bạn bè, uống đi!”.
Phùng Hy và Trần Mông vội nâng chén lên, Phùng Hy nhấp
một ngụm, theo phản xạ cô nghĩ ngay đến việc tính xem nhiệt lượng trong một cốc
rượu là bao nhiêu. Phó tổng giám đốc Vương liền cau mày, nói, “Phùng Hy, cô
không phải là người ẻo lả đâu nhé. Còn nhớ năm xưa chúng ta đi ăn với khách
hàng ở Cáp Nhĩ Tân không? Cô uống mười chai bia mà sắc mặt không hề đổi, cũng
chẳng phải vào nhà vệ sinh lần nào”.
“Sếp Vương, em sẽ không bao giờ uống bia nữa. Sếp nhìn
thân hình em đây này, em mà uống thêm nữa, bụng không chỉ đơn thuần là giống bà
bầu bốn tháng đâu. Không giấu gì sếp, em đang muốn giảm béo”. Phùng Hy tự lấy
mình ra làm trò cười.
Nghe vậy, phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông liền
bật cười. Trần Mông cười nói: “Hôm nay ta uống rượu ngon, ăn cua, không sợ. Nếu
cô mà không ăn không uống, tôi và sếp Vương sẽ không vui đâu. Thế này nhé, về
sau ai mà bắt cô uống bia, tôi sẽ uống thay cho cô”.
Không phải Phùng Hy mỗi chén rượu cũng không thể uống,
cho dù hôm nay uống bia, cô cũng sẽ uống như thường, chỉ có điều tháng này ăn
uống bóp mồm bóp miệng đã thành quen rồi. Cô hào phóng uống hết một hơi, khen:
“Đúng là ăn cua uống rượu Cổ Việt Long Sơn là nhất, sếp Vương là người am hiểu
văn hóa rượu. Trưa nay tổng giám đốc Phụ cũng mời ăn cua, nhưng là uống bia. Vì
thân hình của em, em không uống ngụm nào cả”.
Phó tổng giám đốc Vương vẻ mặt rạng rỡ.
Đang lúc chuyện trò thì có khách bước vào. Phó tổng
giám đốc Vương ngẩng đầu nhìn thấy, bất giác lên tiếng: “Ồ, Điền Đại Vĩ,
cậu...”. Nói đến đây ông liền dừng lại, sắc mặt vô cùng khó tả.
Phùng Hy quay đầu thì nhìn thấy Điền Đại Vĩ đang dắt
tay một cô gái đứng ở cửa. Cô gái bên cạnh anh rất trẻ, đôi mắt to tròn, hai
người tỏ ra rất thân mật. Phùng Hy than thầm trong lòng.
Điền Đại Vĩ không bước tới, chỉ khẽ động đậy khóe môi,
hơi cười cười, nhìn Phùng Hy bằng ánh mắt đầy ẩn ý nói: “Đúng lúc quá! Các vị
cứ ăn đi, hôm nay không ghép bàn nữa”. Nói xong Điền Đại Vĩ dắt tay cô gái, tìm
một góc ngồi xuống gọi món.
Phùng Hy quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của
phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông. Mới chỉ ly hôn hơn một tháng, hôm nay
nhìn thấy Điền Đại Vĩ và một người con gái khác xuất hiện tay trong tay rất
thân mật, cô không hề thấy bực bội, lúc này đây cô chỉ cảm thấy bất lực.
Có những lúc con người không thể làm chủ được mình, rõ
ràng là chuyện riêng tư cá nhân, nhưng lại không thể che giấu. Cô đành phải
nâng chén rượu mời phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông: “Bọn em ly hôn rồi. Em
chưa báo với mọi người chuyện này, em chịu phạt một chén”.
Phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông nhìn nhau một
lát, ánh mắt vượt qua Phùng Hy, nhìn về phía Điền Đại Vĩ đang ngồi ở góc xa,
không biết nói gì hơn, đành phải nâng chén lên uống cạn.
Phùng Hy cười nói: “Chúng ta uống rượu đi, không phải
vì ly hôn mà trời sập”.
Lúc này đây phó tổng giám đốc Vương sầm mặt xuống,
nói: “Nếu cậu ta ăn cơm ở chỗ khác thì cũng cho qua, mang theo bồ mới mà ngồi
đây ăn cơm. Hồi cô và cậu ta cưới nhau, tôi còn làm chủ hôn nữa đấy! Một ngày
vợ chồng bằng nghĩa trăm năm, sao cơ, định ra oai hả?”.
“Không sao, đằng nào thì cũng ly hôn rồi, giữa em và
anh ta không còn quan hệ gì nữa. Chúng ta uống rượu”. Phùng Hy thầm kêu khổ
trong bụng, phó tổng giám đốc Vương mời cô ra đây ăn cơm là để lấy lòng cô. Cô
không muốn để Phụ Minh Ý biết chuyện này, có thể chưa cần đến ngày mai, anh đã
biết rồi. Phùng Hy thấy hơi đau đầu, có thể Phụ Minh Ý không hỏi cô tại sao lại
béo, nhưng chắc chắn anh sẽ hỏi cô tại sao lại ly hôn.
Nghe thấy Phùng Hy nói vậy, phó tổng giám đốc Vương
càng tỏ ra không vui. Từ xưa đến nay ông nổi tiếng vì tính hay bênh vực, ông
liền phất tay, nói: “Hôm nay nếu cậu ta không giải thích rõ ràng thì đừng có
hòng bước ra khỏi cửa này”. Không đợi Phùng Hy ngăn lại, phó tổng giám đốc
Vương đã cầm chén bước về phía Điền Đại Vĩ.
Phùng Hy giật nảy mình, đột nhiên cô nghĩ, nếu như
Điền Đại Vĩ mở mồm ra là nói về quan hệ giữa cô và Phụ Minh Ý thì sao? Cô vội
vàng đứng dậy, kéo phó tổng giám đốc Vương lại, hạ thấp giọng năn nỉ: “Sếp à,
sếp đừng đi nữa, em xin sếp đấy, em không muốn để anh ta nói trước mặt mọi
người em giống như một con lợn”.
Lúc đầu định nói để gợi lòng trắc ẩn của phó tổng giám
đốc Vương, đừng làm to chuyện nữa, không ngờ khi nói ra câu nà