
giám đốc gì đó. Chị không chịu,
miệng lầu bầu: “Cậu cầm tiền cũng chẳng để làm gì, lại còn đòi chiếm bốn mươi
phần trăm”.
Mạnh Thời cười ha ha: “Ông bố cháu thả cháu ra phải
kèm thêm điều kiện đấy. Muốn đạt được theo yêu cầu của ông ấy. Cháu không để gà
đẻ trứng sao được? Đợi đến khi xong việc, ít nhiều cháu còn có ít cổ phần chứ.
Dì ạ, cháu đã ngắm chuẩn dì rồi!”.
Sau khi thốt ra câu đó, Mạnh Thời bèn nhấc máy gọi
điện thoại cho Phùng Hy.
Lúc mời tổng giám đốc Thái công ty Cừ Giang ăn cơm,
một đoàn mười ba người đã uống hết năm chai 1573, trung bình mỗi người phải
uống hai trăm năm mươi mililit. Phùng Hy để cho Tiểu Lưu đi thanh toán, còn
mình thì dẫn tổng giám đốc Thái đi đến trạm tiếp theo.
Đây không phải là lần đầu tiên cô đến chỗ này, vào
phòng hát đếm đầu người rồi gọi các cô tiếp viên đến tiếp. Chẳng mấy chốc các
em dáng đẹp, người xinh chen chật trong phòng.
Tổng giám đốc Thái tầm bốn mươi tuổi, gò má cao, mặt
dài gầy, tính tình cũng gọi là sôi nổi, hóm hỉnh. Ăn cơm xong Dương Thành
Thượng bảo Phùng Hy dẫn khách đến trước, mình sẽ đến sau. Mãi cho đến khi rượu
tây đã uống hết một chai mà vẫn không thấy tăm hơi đâu, Phùng Hy liền biết chắc
chắn ông ta sẽ không xuất hiện. Phùng Hy thầm chửi Dương Thành Thượng xảo
quyệt, để cô xuất đầu lộ diện ở những chỗ này thật không tiện chút nào.
Giống như bây giờ, tổng giám đốc Thái không chịu để
nhân viên nhà hàng tiếp rượu, mà ngồi ngay cạnh bên Phùng Hy, khiến Phùng Hy ít
nhiều cảm thấy mình không khác gì tiếp viên nhà hàng, trong lòng cảm thấy khó
chịu vô cùng.
Cô cười mời tổng giám đốc Thái chọn bài hát, chỉ mong
ông ta là người thích hát, hát từ đầu đến cuối. Nhưng người thì đông, ý định
của cô đã không được thực hiện. Tổng giám đốc Thái hát xong một bài liền kéo cô
lắc xúc xắc cược rượu.
Rượu cho đá viên biến thành màu hổ phách. Phùng Hy
toàn thua, mỗi lần nửa ly, cũng không biết là đã uống bao nhiêu ly.
Khi nghe thấy tim đập nhanh hơn là cô liền biết mình
không thể uống thêm được nữa, cô vội lấy cớ ra nhà vệ sinh rồi gọi Tiểu Cao đến
tiếp rượu tổng giám đốc Thái. Phùng Hy không vào nhà vệ sinh gần phòng hát, cô
muốn ra ngoài thay đổi không khí.
Nếu như ngày trước, cô sẽ ra nhà vệ sinh phía ngoài để
rửa mặt, sau đó sẽ ra chỗ nào đó ngồi một tiếng đồng hồ đợi tan cuộc. Nhưng hôm
nay lại khác, phía trên cô không có người nào tiếp khách thay cô. Tiểu Lưu,
Tiểu Cao đều là nhân viên mới vào, cô là chủ nên bắt buộc phải quay về. Phùng
Hy vỗ nước mát lên mặt, rồi xin nhân viên nhà hàng một khăn mặt nóng, úp lên
mặt một lúc, cảm thấy tim đã đập bình thường trở lại mới lấy lại được tinh thần
quay vào.
Vừa vào thì nhìn thấy Phụ Minh Ý đang ngồi bên tổng
giám đốc Thái, hai người đang nói chuyện vui vẻ. Cô hơi sững người nhưng lập
tức cố gắng nở nụ cười thật tươi cất tiếng chào.
Tổng giám đốc Thái cười ha ha, vỗ vào chỗ ngồi bên
cạnh nói: “Cô Phùng ngồi đây! Tôi đang khen cô với tổng giám đốc Phụ, rất khá
đấy, nữ hào kiệt! Uống rượu không phải chuyện đùa. Tôi thích nhất là những
người thẳng tính. Nói chuyện với cô Phùng rất vui, tôi tin rằng sự hợp tác giữa
chúng ta cũng sẽ rất tốt đẹp!”.
Phụ Minh Ý cũng cười, tiện tay cầm xúc xắc lên nói:
“Hôm nay tổng giám đốc Thái rất vui, chúng ta sẽ không bàn đến việc công nhé”.
Phùng Hy ngồi cạnh tổng giám đốc Thái, Tiểu Cao ngồi
cạnh Phụ Minh Ý. Bốn người tiếp tục chơi xúc xắc. Cô liên tục cảm nhận được ánh
mắt Phụ Minh Ý liếc về phía mình, liền có phần tỏ ra lơ đãng. Lắc xúc xắc không
phải là thế mạnh của cô, chỉ mỗi mình cô là thua liên tục. Uống liền một lúc
mấy ly rượu, tim cô lại bắt đầu đập thình thịch, huyệt Thái Dương bị hơi men
kích thích giật lên từng hồi.
Phùng Hy đổ xúc xắc xuống, cười nói: “Không được không
được, chơi thế này, các anh có muốn uống rượu cũng không có cơ hội để uống.
Tổng giám đốc Thái, chúng ta chơi trò đoán số ngón tay nhé!”.
Lúc cô nói ra câu này, Phụ Minh Ý không nhịn được
cười. Anh nhấc chén rượu lên, uống một ngụm để giấu đi nụ cười của mình.
Phùng Hy là cao thủ trong trò đoán số ngón tay, ngày
trước mỗi lần bạn bè trong trường tổ chức ăn uống, cô đều như vậy, lắc xúc xắc
thua liền ép mọi người chơi trò đoán số ngón tay. Anh thấy cô liên tục báo số,
còn tổng giám đốc Thái thì lắc đầu cười lớn uống rượu, một cảm giác dịu dàng
lại nhen nhói trong lòng.
Tất cả những hình ảnh này đều quen thuộc biết bao,
quen thuộc như mới vừa xảy ra hôm qua.
Anh đưa tay ra một cách quyết đoán: “Để anh chơi
thay!”.
Tổng giám đốc Thái liền dựa vào ghế sofa theo dõi cuộc
đấu.
Phùng Hy nhìn thấy Phụ Minh Ý đưa tay ra, cười nói:
“Có lần nào anh thắng được em đâu?”.
Anh nhìn nụ cười điềm tĩnh của cô, nói: “Đó là do anh
nhường em, lần này không nhường nữa”.
Trong chốc lát, tiếng nhạc, tiếng cười, tiếng ồn biến
đâu mất. Đột nhiên Phùng Hy cảm thấy mình đã say, say đến mức chỉ nghe thấy tiếng
Phụ Minh Ý. Bất giác cô mất cảnh giác, nói ra câu nói ngày trước thường nói, và
câu trả lời của anh cũng không sai một chữ.
Tiểu Cao nhanh trí, không m