
coi như không
không vợ chồng chân chính. Ta muốn ngươi, cũng không tính là đoạt vợ người ta.
Huống chi dù sao hắn cũng đã mất, nếu ta không chê ngươi là quả phụ, ngươi cố
kỵ cái gì?”
Cầu Mộ Quân hít sâu hai hơi, nói:“Nhị hoàng tử điện
hạ, ta nói cho ngài, ta là thê tử của Đoàn Chính Trung, sống là người của hắn,
chết là quỷ của hắn, bây giờ ngươi đi xuống cho ta, đi xuống! Đừng để cho ta
nhìn thấy ngươi!”
Phong Nam Diệp nhún nhún vai, đứng dậy nói:“Đi xuống
thì đi xuống, chỉ cần mấy ngày nữa, ngươi tỉnh táo lại không hối hận là được.”
Cầu Mộ Quân xoay người đi không để ý tới hắn, hắn lại
ngoan ngoãn trở về đường ngầm.
Ai nói nàng cùng Đoàn Chính Trung không không phải vợ
chồng chân chính, bọn họ là vợ chồng thực sự.. thực sự ..thực sự!
Cầu Mộ Quân tức giận nằm xuống, hạ quyết tâm chờ Đoàn
Chính Trung tỉnh lại, nàng sẽ không cho hắn tiếp tục làm thái giám tổng quản
nữa. Sau đó nàng muốn cho toàn thiên hạ đều biết bọn họ là vợ chồng chân chính!
Một ngày lại một ngày trôi qua, mỗi ngày nàng đều thầm
tính, Liễu Vấn Bạch vẫn không trở về.
Hắn làm sao vậy, rốt cuộc có thể tìm được sư phụ hắn
không, rốt cuộc khi nào thì mới có thể trở về cứu Đoàn Chính Trung?
Những người Nhị hoàng tử muốn liên lạc đều đã liên
lạc, Cầu Vĩ vẫn đang lùng sục nơi ẩn thân của Nhị hoàng tử khắp kinh thành,
dường như không nghi ngờ đến nơi này. Bây giờ, nàng chỉ cầu mong Liễu Vấn Bạch
nhanh chóng trở về, cứu Đoàn Chính Trung tỉnh lại. Chờ hắn tỉnh lại, nàng không
cần lo lắng, nhất định hắn cũng có thể làm cho Nhị hoàng tử cuồng kia vọng
thuận lợi đi lên ngôi vị hoàng đế .
----------------------------------------------
Cách kỳ hạn một tháng chỉ còn năm ngày, chuyện liên
lạc bên Nhị hoàng tử cũng đã ổn, nhưng lực lượng còn rất mỏng, có một số người
cũng sợ không đáng tin cậy, không dám quá mức sốt ruột. Huống chi, nàng vẫn
không nói cho Nhị hoàng tử nàng còn đang chờ Đoàn Chính Trung.
Đang muốn đi tìm thầy dạy ngày trước của Nhị hoàng tử,
khi xe ngựa đi qua một tòa phủ đệ, Cầu Mộ Quân mơ hồ nghe được tiếng kêu khóc.
Nàng bảo xe ngựa dừng lại, xe ngựa vừa yên lặng lại,
quả thật nghe được tiếng người đang khóc,
giống như gặp phải chuyện vô cùng bi thảm.
Đúng lúc này, cửa lớn phủ đệ mở ra, hai gia đinh cầm
đèn lồng trắng đi ra.
Một gia đinh cầm đèn lồng, đỡ cái thang, một gia đinh
khác leo lên thang, nhận đèn lồng, treo lên mái hiên.
Đúng lúc này, cửa lớn phủ đệ mở ra, hai gia đinh cầm
đèn lồng trắng đi ra.
Một gia đinh cầm đèn lồng, đỡ cái thang, một gia đinh
khác leo lên thang, nhận đèn lồng, treo lên mái hiên.
Nơi này
Cầu Mộ Quân nhìn tấm biển phía trên cửa lớn, đúng là
hai chữ “Thường phủ”.
Đây không phải phủ đệ của Thường Liên Lâm sao? Quý phủ
ông ấy xảy ra chuyện gì?
Trong lòng lập tức dè chừng, nàng nói với xa phu:“Đến
hỏi hắn xem trong nhà xảy ra chuyện gì.”
Xa phu nghe xong xuống xe đi trong chốc lát, trở về
nói:“Phu nhân, đêm qua lão gia Thường phủ nuốt vàng tự sát .”
Cầu Mộ Quân chấn động, run run lại làm bộ như không có
chuyện gì nói:“Được, đã biết, đi thôi.”
Xe ngựa chuẩn bị khởi thành, nàng lập tức nói:“Mau,
trở về Đoàn phủ!”
Thường Liên Lâm là người Nhị hoàng tử tin tưởng nhất,
trong lúc này cũng luôn luôn bôn tẩu thay nhị hoàng tử, nghĩ cách cho quân đội.
Ông ấy tự sát, nhất định là bọn họ đã bại lộ, ông ấy vì giữ bí mật thay nàng
mới tự sát !
Cầu Vĩ nếu đã biết Thường Liên Lâm, nhất định sẽ lập
tức tra ra nàng, trước tiên phải trở về Đoàn phủ !
Cầu Mộ Quân nhanh chóng về đến Đoàn phủ, vào bí thất.
“Mau, đi theo ta!” Cầu Mộ Quân kéo Phong Nam Diệp đi.
“Làm sao vậy?” Phong Nam Diệp hỏi.
Cầu Mộ Quân không trả lời, tiếp tục kéo hắn chạy về
phía trước, thể lực cạn dần nàng chạy đến thở không nổi, cũng không dám nghỉ
lại một khắc.
Phong Nam Diệp lớn tiếng nói:“Đứng lại!”
Cầu Mộ Quân ngừng lại, tựa vào trên tường đá đường
ngầm, ôm ngực, nói ra không lời, nhìn hắn.
Phong Nam Diệp ngồi, cõng nàng trên lưng nói:“Ngươi
chậm muốn chết.”
“Ngài buông ta ra!” Cầu Mộ Quân thở phì phò giãy dụa
nói.
“Đã là lúc nào rồi, đá cái gì mà đá!”
“Ngài buông!”
Phong Nam Diệp nói:“Ngươi còn đá tiếp, ta ngay tại chỗ
này sẽ làm quỷ phong lưu cho ngươi xem!”
“Ngài......” Cầu Mộ Quân ngậm miệng cũng không giãy
dụa.
Tuy hắn cõng nàng, nhưng quả thật hắn đi nhanh hơn
nàng nhiều.
Chạy đến đầu kia, Phong Nam Diệp đang chuẩn bị khởi
động cơ quan, Cầu Mộ Quân nói:“Không phải!” Nói xong, leo xuống khỏi lưng hắn.
Nàng vội chạy đến khay đèn, đổi chỗ hai viên đá Dạ
Quang, mở cửa bí thất bí mật.
Dẫn hắn vào bên trong, Cầu Mộ Quân nói:“ Ngài trốn ở
trong này, dù thế nào cũng không được đi ra!”
Phong Nam Diệp nhìn Đoàn Chính Trung nằm trước mặt,
chậm rãi để tay dưới mũi hắn kinh hãi nói:“Hắn không chết!”
Cầu Mộ Quân nhanh chóng rời khỏi bí thất, nói vọng vào
bên trong:“ Ngài chiếu cố chàng, về sau sẽ có người tên Liễu Vấn Bạch đến cứu
chàng. Nếu ta chết, người thay ta chuyển lời đến chàng, ta yêu chàng, rất yêu
rất yêu.” Nói xong, nàng liền đóng cửa bí thất.
Phong Nam Diệ