XtGem Forum catalog
Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324844

Bình chọn: 9.00/10/484 lượt.

giống như Thượng Thư đại nhân bây giờ vậy.

Nàng chỉ biết, cha thích nàng, yêu thương nàng.

“Đoạn Vân”, nàng tên Đoạn Vân, cầm, đẹp quá, tên của

nàng, cũng thật đẹp.

Ngày hôm sau, nàng thích một mình len lén cười trong

lòng, thích lén nhìn người đứng lặng ở đầu thuyền kia, thích nằm trên giường

nghĩ về khuôn mặt hắn mà đi vào giấc ngủ.

Nàng chú ý đến tất cả những chuyện có liên quan đến

hắn. Nàng biết hắn ở kinh thành, năm nay hai mươi tám tuổi, có một thê một

thiếp, có hai con gái, cũng biết tên hắn - Cầu Vĩ.

Nàng biết mình ngưỡng mộ hắn, nhưng nàng cũng hiểu

ngưỡng mộ và yêu thường đi cùng nhau.

Mười tám tuổi, nàng rời khỏi Giang Đô -- mảnh

đất quê hương khiến nàng đau lòng nhưng không muốn rời xa, bỏ lại tương lai của

mình, chuẩn bị cô đơn cả đời sau bức tường cung cao ngất. Không ngờ lại khiến

cho nàng gặp được một người mà cả đời nàng không thể nào quên.

Hắn là quan lớn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nàng là một sát

tinh xuất thân thấp hèn. Mỗi tiếng nói cử động của hắn đều đẹp đẽ tao nhã như

vậy, còn nàng ngoại trừ tiếc nuối thân thế thê lương thì chẳng làm được gì.

Nàng không dám hy vọng xa vời, chỉ khẩn cầu trời cao

có thể để cho nàng được nhìn hắn cả đời.

Cuối cùng nàng cũng giống những cô nương khác, chờ

mong mình có thể được vào hậu cung, có thể có được một vị trí bên người Hoàng

thượng.

Vậy...... Nàng có thể ở cùng hắn, có thể được nhìn

thấy hắn trong một số trường hợp.

Nếu được như vậy thì thật tốt.

Thuyền đi được vài ngày, dừng lại ở gần bờ Kim Châu.

Ngồi vài ngày thuyền, rất nhiều cô nương yểu điệu đều

không chịu nổi, thân thể Trương công công cũng có chút không khoẻ, vậy nên mọi

người đành dừng chân ở dịch quán.

Ban đêm, khi những người khác đều mệt mỏi lên giường

sớm, tinh thần Đoạn Vân lại rất tốt, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, vui vẻ đi

xuống tầng, đến hậu viện của dịch quán.

Đêm yên tĩnh, góc tường truyền đến mùi hoa đào nhè

nhẹ, nàng đi theo mùi hương này, cuối cùng gặp được chút dấu hiệu của mùa xuân

dưới ánh trăng.

Mùa xuân, mùa xinh đẹp.

Hoa đào thật đẹp, ánh trăng cũng đẹp, ngay cả đêm cũng

đẹp.

Dường như từ sau khi hắn xuất hiện, cái gì cũng đẹp

lên.

Nàng không kìm chế được, quay lại ngẩng đầu nhìn gian

phòng trên tầng.

Đèn đã tắt, chắc hẳn hắn cũng đã sớm đi ngủ rồi?

Nhìn hắn ở trên thuyền tinh thần có vẻ rất tốt, chẳng

lẽ cũng mệt sao? Hi vọng nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ ổn.

Đang nghĩ như vậy, phía sau lại truyền đến tiếng bước

chân.

Đoạn Vân quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy Cầu Vĩ.

Cầu Vĩ cười, nói;“Thì ra là Đoạn cô nương.”

Hắn vẫn nhớ rõ tên của nàng!

Nghe hắn nói Đoạn cô nương, trong lòng không kìm chế

được mà vui vẻ.

Trái tim đập thình thịnh, nàng hơi run nói:“Đại

nhân...... Còn chưa đi nghỉ sao?”

Cầu Vĩ nói:“Còn sớm, không ngủ được nên đi ra ngoài đi

dạo. Mấy ngày ở trên thuyền, thân thể cô nương có ổn không?”

Đoạn Vân gật đầu, nói:“Đa tạ đại nhân đã quan tâm, ta

rất khỏe.”

Nhìn bầu trời, nàng nhịn không được hỏi:“Đại nhân,

nghe nói sau khi đến kinh thành, tuyển tú sẽ cạnh tranh rất khốc liệt, rất đáng

sợ, còn có thể chết người, đúng không?”

Cầu Vĩ cười cười, nói:“Gần đến kinh thành nên cô nương

càng ngày càng lo lắng sao?”

Đoạn Vân ngượng ngùng cúi đầu.

Cầu Vĩ nói:“Cũng không đáng sợ như vậy đâu. Nhưng lời

nói cử chỉ phải chú ý nhiều, mọi việc thì phải để ý, nhớ kỹ ‘Không nên có tâm

hại người, nhưng không thể không có tâm phòng bị người’ là được. Ở trước mặt

người khác đừng lộ ra sự sắc sảo, giấu tài, đại trí giả ngu, như vậy mới không

trở thành cái đinh trong mắt người khác.”

“Giấu tài, đại trí giả ngu......” Đoạn Vân nhẩm lại

một lần, nói:“Đại nhân, ta biết rồi, chính là ở trước mặt người khác phải giả

ngu, giả ngốc nghếch một chút, như vậy người khác mới không thèm để mắt đến

mình, không trở thành kẻ địch, đúng không?”

Cầu Vĩ cười nói;“Cô nương quả nhiên rất thông minh, ý

ta đúng là như vậy.”

Nghe thấy hắn khích lệ, Đoạn Vân khẽ đỏ mặt trong bóng

đêm, nói:“Đại nhân, cám ơn ngài, ta sẽ nhớ kỹ.”

Lúc này, Cầu Vĩ còn nói thêm:“Cô nương thật sự đã

quyết định rồi sao?”

Đoạn Vân im lặng.

Nàng biết hắn muốn nói cái gì, cũng biết hắn giống

mình, không cho rằng tiến cung là chuyện tốt.

Trước đó vài ngày, nàng quả thật chưa quyết định, chỉ

đi theo vận mệnh an bài. Nhưng bây giờ nàng đã thật sự quyết định .

Nguyên nhân tiến cung nàng sẽ không nói, cả đời cũng

sẽ không nói, nàng sẽ mãi mãi để nguyên nhân này ở trong lòng.

Nàng ngẩng đầu nhẹ nhàng cười, nói:“Đại nhân, ta đã

quyết định rồi, sẽ không hối hận .”

Thật lâu sau, Cầu Vĩ chậm rãi gật gật đầu, nói:“Như

thế cũng tốt.” Hắn đứng tại chỗ trong chốc lát, còn nói thêm:“Cô nương... đi

nghỉ ngơi sớm, ta lên trước.” Nói xong, liền xoay người rời đi.

Đoạn Vân buồn bã đứng ngẩn người tại chỗ, si ngốc nhìn

bóng dáng hắn, câu nói cuối cùng của hắn cứ quanh quẩn bên tai. Ngữ khí có chút

ảm đạm, nhưng khi nhớ lại lại khiến cho nàng cảm thấy hoảng hốt.

Trên nóc dịch quán, một nam nhân khoảng ba mươi tuổi

tay cầm thiết liên, nhìn chằm chằm Đoạn Vân trong