
nh lại Đoạn Vân liền
quỳ gối trước giường nói: “Dân nữ thỉnh an Hoàng Thượng.”
Hoàng Thượng xốc chăn lên, khi nhìn thấy điểm đỏ trên
tấm lụa thì khẽ cười một tiếng, nói:“Hầu hạ trẫm rời giường đi.”
Ngoài cửa, Trương công công đã sớm đợi từ lâu.
“Hoàng Thượng đêm qua ngủ ngon không ạ?”
Hoàng Thượng gật gật đầu, nói: “Hôm nay Trẫm sẽ hồi
cung. Ngươi cũng không cần dừng ở trên đường quá lâu. Chờ khi hồi kinh thì đến
kính sự phòng thông báo một câu.”
“Vâng, nô tài tuân mệnh.” Trương công công cúi đầu, âm
thầm liếc qua Đoạn Vân một cái. Không ngờ đêm qua Hoàng Thượng chẳng những chỉ
đích danh muốn nàng thị tẩm, còn đặc biệt dặn hắn đến kính sự phòng làm đăng
ký, xem ra Đoạn Vân này trở thành chủ tử là chuyện tất nhiên rồi.
Hoàng Thượng không đi cùng đội ngũ tuyển tú mà đi trước
vài ngày để tránh tạo ra cái danh “Háo sắc”. Sau khi Hoàng Thượng rời khỏi Kim
Châu mười ngày thì đoàn người Trương công công mới chậm rãi xuất phát.
Đến kinh thành rồi thì hôm nào cũng phải kiểm tra. Có
hơn một ngàn cô nương đến đây, những mỗi ngày lại bị loại vài người, đến cuối
cùng chỉ còn lại mấy trăm người. Nhìn những cô nương có thể hồi hương, trong
lòng Đoạn Vân luôn có khát khao vô tận. Ai cũng có nguy cơ bị đào thải, riêng
nàng thì không. Có những lời của Hoàng Thượng, có đăng ký ở Kính sự phòng, nàng
vào hậu cung đã thành chuyện tất nhiên, tất cả những kiểm tra đối với nàng chỉ
để có lệ mà thôi.
Nàng đang ngóng trông từng ngày, khi nào thì Cầu Vĩ sẽ
trở về khi nào thì nàng có thể gặp hắn lần cuối.
Cho đến một ngày trong lúc kiểm tra nữ công, ngoại trừ
Trương công công Điền tổng quản còn có một người nữa đi vào. Đoạn Vân lơ đãng
ngẩng đầu lên, lập tức trong lòng cảm thấy chua xót.
Hắn đã về...... rốt cục hắn đã về.
Đen hơn một chút, cũng gầy đi một chút.
Nàng ngửa đầu nước mắt lại muốn chảy ra. Nàng không
còn cách nào khác chỉ có thể cúi đầu, để những giọt nước mắt rơi trên khăn
thêu.
Đêm đã khuya, sau khi Cầu Vĩ và Trương công công cùng
nhau đi tuần xong mấy chục phòng đều tự động rời đi. Khi Cầu Vĩ đi đến một con
đường mòn thì nhìn thấy Đoạn Vân đang đứng trước mặt mình.
Cầu Vĩ kéo nàng vào một bụi cây, hai người nhìn nhau
hồi lâu, Cầu Vĩ mới gọi một tiếng: “Cầm nhi......”
Đoạn Vân rơi lệ, lao vào trong lòng hắn.
“Cầm nhi, ta......”
“Đừng nói nữa, đây là số mệnh của ta rồi, ta chỉ......
Muốn gặp chàng.”
Cầu Vĩ nhắm mắt lại, ôm nàng vào trong lòng.
Một lúc lâu sau nàng nhẹ nhàng cười cười, buông hắn
ra, lấy từ trong lòng ra một cái bao giấy nhỏ.
“Vĩ, đồng ý với ta một việc cuối cùng được không?”
Cầu Vĩ nhìn bao giấy trong tay nàng, nói: “Nàng nói
đi, dù cho là cái gì ta đều đồng ý với nàng.”
“Ta......” Đoạn Vân cắn cắn môi, nói:“Ta muốn chết ở
trong lòng chàng.”
“Nàng muốn làm gì?” Cầu Vĩ sốt ruột nói.
“Vĩ, lúc còn ở Kim Châu ta đã quyết định rồi, chẳng
qua còn muốn chờ chàng về gặp chàng lần cuối. Coi như ông trời đối xử với ta
cũng không tệ thật sự để ta đợi được chàng, vậy là đủ rồi ta chẳng cầu mong gì
hơn. Hôm nay, vừa khéo có công công vào phòng đánh bả chuột, ta liền lấy một
ít, chàng nói xem đây chẳng phải là ý trời sao?”
“Ý trời cái gì?” Cầu Vĩ hất thuốc chuột trong tay nàng
nói:“Cũng không phải không còn đường để đi, tại sao phải chết chứ? Ít nhất
chúng ta còn có thể gặp nhau, ít nhất còn có thể biết được tin tức của đối
phương, còn có hi vọng. Chết không phải sẽ mất tất cả sao?”
“Nhưng...... ta không muốn tiến cung, không muốn hầu
hạ Hoàng Thượng......” Nghĩ đến chuyện tối hôm đó, nàng không khỏi đau lòng
khóc òa lên.
“Cầm nhi, coi như ta van xin nàng được không? Ta không
muốn nàng chết, nàng phải sống. Có lẽ, chúng ta còn có cơ hội.” Cầu Vĩ nói.
“Có thể sao?” Đoạn Vân cười khổ, biết hắn chỉ an ủi
nàng thôi.
Cầu Vĩ nói: “Đương nhiên là có. Ví dụ như vài năm sau
Hoàng Thượng băng hà, tân đế đăng cơ. đó là một cơ hội. Hoặc nàng có con trai,
về sau theo con rời cung đến đất phong. Chỉ cần còn sống là còn có hi vọng, với
ta mà nói, cách nàng một bức tường cung không phải chuyện đau đớn nhất, âm
dương cách biệt vĩnh viễn không được gặp nhau mới là đau khổ nhất!”
“Thật vậy sao? Thật sự còn có hi vọng sao?” Dù trong
lòng vẫn cảm thấy tuyệt vọng, nhưng nàng nguyện ý vì lời nói của Cầu Vĩ mà coi
bóng đêm u ám như mặt trời rực rỡ.
Cầu Vĩ gật gật đầu, nói: “Có...... Chỉ cần chúng ta
muốn.”
Đoạn Vân khóc ôm chặt lấy hắn. Không có hi vọng thì
sao, nàng chỉ nghĩ đến mình mà lại không nghĩ cho hắn. Nàng không còn gì để vấn
vương chết là xong hết mọi chuyện, nhưng hắn thì sao? Hắn có vợ con đương nhiên
không thể chết được. Nhưng nàng đã chết, hắn sẽ sống thế nào? Nàng muốn sống
cho dù là phải đau khổ vì hắn, nàng vẫn muốn sống.
“Cầm nhi...... Cầm nhi......” Cầu Vĩ ôm chặt nàng, nhẹ
giọng nỉ non.
......
“Cầm nhi, ta yêu nàng......”
Nắm chặt hắn quần áo, cắn môi kìm chế tiếng rên rỉ,
cảm nhận rõ ràng vật kia ở trong cơ thể va chạm càng thêm mãnh liệt. Trong đầu
lại nhớ đến hơi thở của hắn, khuôn mặt của hắn, mỗi một tiếng gọi mang theo đau
lòng -