Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324513

Bình chọn: 7.00/10/451 lượt.

“Cầm nhi.”

Hắn gầm nhẹ một tiếng, phun ra dịch nóng ở trong cơ

thể nàng, thở phì phò buông chân của nàng ra, ôm nàng vào trong lòng.

Đoạn Vân mở mắt ra, hình ảnh Cầu Vĩ trước mắt chậm rãi

tan đi, biến thành khuôn mặt nàng không muốn nhìn thấy - Thích Sóc Ly.

Nàng bảo hắn gọi nàng là “Cầm nhi”, nàng cố gắng tưởng

tượng người trước mắt là người trong lòng nàng. Nhưng chỉ cần mở mắt ra sự thật

sẽ lại hiện lên trước mắt.

Đảo mắt, nàng đã len lén với Thích Sóc Ly được ba

năm, nhưng cho dù đã ba năm nàng vẫn không quen được.

Đôi khi, nàng thậm chí oán hận Cầu Vĩ, oán hắn không

có dục vọng chiến hữu nàng mãnh liệt giống như Thích Sóc Ly.

Nhưng nàng biết Cầu Vĩ còn đau khổ hơn nàng nhiều lắm.

Nếu không phải thật sự không có cách nào khác sao hắn có thể bảo nàng câu dẫn

Thích Sóc Ly, sao có thể để nàng bán đứng thân thể mình như vậy?

“Cầm nhi......” Thích Sóc Ly hôn nàng, nhịn không được

lại một lần nữa để vật cứng rắn của hắn vào giữa hai chân nàng.

“Không...... Ta ở trong nhà kho đã quá lâu rồi, phải

ra ngoài.” Đoạn Vân đẩy hắn ra.

Thích Sóc Ly run lên, ôm chặt lấy nàng nói:“Đừng, ở

lại một lát thôi, ta nhớ nàng rất nhớ nàng, Cầm nhi, ta nhớ đến sắp điên

rồi......”

“Ta cũng nhớ chàng, nhưng nếu bị người khác phát hiện,

chàng sẽ gặp nguy hiểm.”

Thích Sóc Ly hít sâu một hơi, nói:“Cầm nhi, chờ ta, ta

nhất định sẽ giúp Thần Nhi làm Hoàng đế, để cho nàng làm Thái Hậu, đến lúc đó

chúng ta có thể ở bên nhau mỗi ngày.”

“Được, chàng cẩn thận.” Đoạn Vân dặn dò nói.

Thích Sóc Ly cúi đầu giúp nàng mặc quần áo, tốc độ rất

chậm lại cực kỳ dịu dàng.

Trong chốc lát, Đoạn Vân bình tĩnh đi ra khỏi nhà kho,

Thích Sóc Ly theo cửa sổ đi ra ngoài.

Rời khỏi nhà kho không bao lâu, vừa mới đi đến ngự hoa

viên liền gặp phải Cầu Vĩ. Đoạn Vân không khỏi đỏ mặt cúi đầu, tim đập thình

thịch nhìn xem quần áo của mình có chỉnh tề hay không.

Nàng vừa mới cùng Thích Sóc Ly...... Hắn chắc sẽ không

nhìn ra đâu, chắc hẳn sẽ không.

Cầu Vĩ đi đến trước mặt nàng, cúi đầu nói:“Thần bái

kiến Lệ phi nương nương.”

Cầu Vĩ đi đến trước mặt nàng, cúi đầu nói:“Thần bái

kiến Lệ phi nương nương.”

“Cầu đại nhân bình thân.”

Đoạn Vân nói:“Cầu đại nhân vừa đi gặp Hoàng Thượng

sao?”

“Hoàng Thượng đang nghỉ ngơi, thần vẫn chưa được diện

kiến.” Cầu Vĩ nhìn nàng, nói:“Lệ phi nương nương có biết tâm tình Hoàng Thượng

giờ thế nào không?”

Đoạn Vân đi đến dưới một gốc cây hoa lan, nhìn như

ngắm hoa thực ra đang tạo khoảng cách với cung nữ.

“Bản cung đã nhiều ngày chưa nhìn thấy Hoàng Thượng,

cũng không biết.” Đoạn Vân ngửi hoa lan, nói.

Cầu Vĩ đi đến phía sau nàng, thấp giọng nói:“Đề nghị

với Hoàng thượng, để Mộ Quân gả cho Đoàn Chính Trung.”

Đoạn Vân kinh ngạc, nhìn hoa lan, nói:“Chàng muốn để

nàng đi thăm dò...... Nhưng đó chẳng phải sẽ làm lỡ dở chuyện cả đời của của

nàng sao?”

“Bây giờ không quan tâm được nhiều như vậy.” Cầu Vĩ

nói.

Đoạn Vân sửng sốt.

Không quan tâm...... Nhưng đó chẳng phải là con gái

ruột của hắn sao? Nếu Đoàn Chính Trung là thái giám, cả đời Cầu Mộ Quân coi như

hết. Nếu hắn không phải là thái giám vậy khi hắn chết, Cầu Mộ Quân sẽ được sống

hay là...... Cầu Vĩ nói thật sao?

Đều là nữ tử, ai chả hi vọng được gả cho người mình

yêu, nàng cũng thế, Cầu Mộ Quân sao có thể khác được?

“Cầm nhi...... Ta......”

“Chàng đừng nói, ta hiểu, tất cả mọi chuyện ta đều

hiểu.”

Tất cả đều vì nàng...... cả đời này, bọn họ muốn ở bên

nhau sẽ phải trả giá rất nhiều. Dù là hắn hay là nàng, đều không cam tâm buông

tay. Đợi chín năm, cố gắng chín năm, chỉ còn một chút nữa thôi là thành công.

Bên Thích Tĩnh có Thích Sóc Ly, trong cung Thái tử cùng Tam hoàng tử lại tranh

giành chết đi sống lại. Chỉ cần thăm dò được Đoàn Chính Trung bọn họ sẽ thắng

một nửa .

Trở lại cung Uyển Ninh, cung nữ nói cho nàng Cửu hoàng

tử đang ngủ trưa trong cung của nàng.

Đoạn Vân đi đến bên giường nhìn Cửu hoàng tử ngủ ngoan

ngoãn, nhịn không được xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé.

Cái đêm trên thuyền chín năm trước cho nàng kí ức vĩnh

viễn, cũng cho nàng đứa nhỏ cùng nàng vượt qua chín năm trong cung này.

Thằng bé ngủ ngoan ngoãn như vậy, bộ dáng của hắn đáng

yêu như vậy. Thằng bé còn nhỏ như thế sao có thể chịu được sự cô độc khi làm

vua một nước?

Chỉ khổ thằng bé có người mẫu thân ích kỷ, vì bản thân

mình mà luôn muốn đẩy thằng bé lên ngôi hoàng đế.

Lúc này nhìn đứa bé đang ngủ, nàng muốn dùng tình yêu

cả đời đền bù lại. Ngoại trừ Cầu Vĩ, thằng bé là điều quý giá nhất của nàng, là

người nàng yêu thương nhất. Nhưng nàng không thể ngờ không lâu sau đó nàng lại

nhìn khuôn mặt bé nhỏ này ngủ, cầm kịch độc bỏ vào chén của thằng bé.

Ngay cả chính nàng cũng không thể ngờ được mình lại

độc ác như vậy, nhưng nàng không thể kìm chế được thù hận, khát vọng trả thù

trong lòng.

Cả đời, tất cả tình yêu cùng hi vọng của nàng đều đặt

ở trên người hắn. Nhưng nàng lại chỉ là một quân cờ, giống như Thích Sóc Ly.

Thích Sóc Ly dưới Cửu tuyền lúc này cũng nên cười đi.

Người lừa hắn ba năm, lại bị người khác lừa chín năm,


Polly po-cket