XtGem Forum catalog
Quân Sinh Ta Đã Lão

Quân Sinh Ta Đã Lão

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322874

Bình chọn: 9.5.00/10/287 lượt.

trí thức của đàn ông Giang Nam.

Trước 25 tuổi tôi không thích đàn ông trương dương, ôn nhu bao dung dáng vẻ thư sinh mười phần mới là kiểu đàn ông tôi thích.

Lúc 25 tuổi, không ở trong vòng dự liệu của tôi, tình yêu cường ngạnh can

thiệp vào bản kế hoạch sản sinh người tốt mà tôi kế hoạch ra khi xưa,

hoàn toàn nhiễu loạn tôi, tiến độ ngoan cố mà bình tĩnh. Thanh thiếu niên thời kỳ dậy thì mười mấy tuổi, đối với vẻ đẹp khác phái, sức chống cự theo

lẽ thường cần phải yếu kém chút… Khổng Tử cũng có nói qua “thực sắc tính dã” là thiên tính nguyên bản của con người.

Thực sắc tính dã: http://baike.baidu.com/view/660.htm chỉ việc ăn uống và tình dục vốn là bản tính của con người.

Khụ, sự việc là như thế này!

Tôi một bên mặc niệm ‘Trên đầu chữ sắc là một cây đao’ một bên khắc chế lý

trí hạn chế liếc mắt ngắm nhìn trộm mấy giáo viên hướng dẫn nho nhã đang sắp xếp mấy bạn đồng học còn có các em trai học lớp dưới…

“Manh Manh, nhìn bên này, nhìn bên này! Hình như là năm nay mấy học sinh mới thật cao lớn, dễ thương quá a.”

“La Lỵ, cậu như vậy là không được.” Tôi ra vẻ đạo mạo khiển trách, “Nhân

sinh của chúng ta hẳn là nên đặt vào chuyện có ý nghĩa hơn, tỷ như là

cuộc thi ngày mốt, cậu có thể làm xong ba bài trắc nghiệm số học hay

không? Chí ít phải làm được 80 phần trở lên, cậu lần này mới có thể tiếp tục ở lại ban 1.”

“Manh Manh, cậu có mục tiêu tốt thật có định lực a.” La Lỵ sùng bái nhìn tôi.

“Quá khen, quá khen.” Tôi bình tĩnh nhận lấy sự khen ngợi, vừa bất động

thanh sắc dùng khóe mắt ghi lại dư quang của các mỹ nam đi ngang qua…

Ờ ờ, cái này là giáo sinh mới chuyển tới không tệ a…Ghi lại!

Nhân sinh của tôi, ngoài thức ăn ngon, thưởng thức mỹ sắc là chí nguyện thứ hai.

Nhưng cái chí nguyện thứ hai trân quý này, mười tám năm nay chưa bao giờ có

người thứ hai biết đến, đồng thời tôi chuẩn bị làm cho bí mật này bảo

lưu đến mười tám năm kế tiếp, đến ba mươi tám năm, đến… Một trăm lẻ tám

năm, mãi cho đến khi tôi vào quan tài mới thôi. Bởi vậy tôi có tiếng là

tọa hoài bất loạn (ngồi trong lòng mà vẫn không loạn), định lực cường

nhân.

Cũng giống như vậy, trong tình yêu, tôi không giống như đại đa số mọi người, hận không thể moi tim moi phổi giờ giờ phút phút tuyên dương trước mặt mọi người, tuy rằng kỳ thực tôi ở sau lưng cả ngày xuấn xuýt ôm lấy bông hoa ngày ngày kéo xé la lối “Anh ấy yêu tôi, không yêu tôi, yêu… không yêu…”

Tôi nghĩ tôi hẳn là có nét đẹp nội tâm.

Rất nhiều năm sau đó, rốt cục có một người nói cho tôi biết, thì ra đây là lẳng lơ ngầm trong truyền thuyết.

“Lần này cuộc thi thử kết thúc, nếu như thành tích không xấu, cậu hẳn là có thể cuối tháng nhập vào ban 1 làm bạn với tớ rồi.”

Tôi tính toán một chút, “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì là như thế.”

“Tớ nghĩ ban 2, trừ cậu ra, Ngô Việt, so ra chỉ có các cậu mới có thể thăng nhập vào ban 1, không còn người khác đâu.”

“Đại khái là thế.”

“Tớ hiện tại ở ban 1 rất cực khổ, mỗi lần thi đều xếp vào mấy hạng cuối,

nguy hiểm muốn chết, hơn nữa hướng dẫn ban cũng quá bất công, tớ cùng

Sanh Sanh đi học mỗi lần đều ngủ gục, nhưng mà mỗi lần điểm danh trách

phạt đều có mình tớ.” La Lỵ oán giận cằn nhằn liên miên.

“Sanh

Sanh? Là Nhâm Kim Sanh sao?” Tôi biết cô ấy, thành tích đứng đầu trung

học F, cạnh tranh từ trước đến nay thập phần tàn khốc kịch liệt, không

thể không nói cô ấy thật là trâu bò, bắt đầu từ sơ trung cho đến hiện

tại. Liên tục mấy năm nay tất cả các cuộc kiểm tra của mỗi một bộ môn,

toàn bộ đều là đầu bảng, chưa từng ngoại lệ.

Tại thời kì học

sinh, lấy thành tích làm giá trị so sánh kiểu mẫu, cô ấy phong quang vô

cùng, gần như có thể xem như là nhân vật thần thoại.

So sánh với

phong quang vô hạn của cô ấy, làm một người bình thường không hề xuất

chúng, cho dù không có yêu thích và ngưỡng mộ, tôi từ lâu đã nghe nhiều

nên quen.

La Lỵ nhún nhún vai, “Chính là cậu ấy, cường nhân kia,

thật không biết đầu cô ấy làm sao lớn như thế. Chúng mình đi học mệt

sống mệt chết đi được, còn cô ấy đi học vẫn ngủ vẫn yêu đương vẫn buôn

chuyện mà vẫn cầm chắc hạng nhất.”

Tôi từ chối cho ý kiến, nguyên bản trong mắt giáo viên học sinh ưu tú luôn được hưởng đặc quyền,

phương pháp xoa dịu, đó là làm cho bản thân mình cũng trở nên ưu tú, thì cũng sẽ được hưởng đặc quyền thôi.

La Lỵ chống lưng lười biếng

“A, thật đáng ghét, không nói chuyện thi cử nữa, trưa ngày hôm nay cậu

muốn đi đâu ăn? Có muốn đến khu vực mới xây kia không, nghe đâu căn tin

bên đó rất được.”

Theo động tác duỗi người của cô nàng, bộ ngực ba đào bao la hùng vĩ thiếu chút nữa đem nút áo sơ mi trước ngực nổ tung ra.

Tôi lạnh nghiêm mặt, mặt không đổi sắc vươn tay trái bắt lấy bộ ngực của cô nàng “Ừ, phát dục tốt lắm, cỡ cúp D đúng không.”

Cô ấy kinh hách quá độ, ngơ ngác trả lời, “Đúng…”

Tôi bình tĩnh thu hồi móng vuốt “Rất tốt, nhớ kỹ về sau đừng để bị chảy xệ.”

Cô ấy lại tiếp tục ngơ ngác gật đầu.

Tôi nhịn không được sờ sờ đầu cô nàng, “Cậu thật đáng yêu.” Khuôn mặt thì

xinh đẹp vóc dáng thì trước sau lồi lõm thật là tốt, tính cách thì ngây