
ư vậy. Lại nói, cô
thật sự rất lo lắng Hoắc Duẫn Đình sẽ truy cứu chuyện anh trai đánh người.
Những kẻ có tiền loại này
đó, chỉ cần có chút không hờn giận, chuyện gì cũng đều có thể làm ra. Nếu thực
sự như vậy, đối với sự nghiệp của anh trai nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Chuyện
này nếu trở nên phức tạp, cô thật sự không thể nào cao hứng được.
Sau khi ăn xong về nhà,
xe dừng lại bên đường, hắn khuôn mặt nghiêm túc lạnh lẽo, không mở miệng kêu cô
xuống xe.
Vạn Quý Phi cũng không
hành động, các ngón tay nhỏ bé nắm chặt, quanh co một hồi lâu, rốt cục cũng cẩn
thận mở miệng lời chuẩn bị đã lâu: “Anh đã không có gì trở ngại, vậy không phải
có thể không truy cứu?”
Nguyên lai cô cả đêm rầu
rĩ không vui, liền vì… Tâm tình không khỏi trở nên thoải mái, hắn vẫn là phụng
phịu: “Chuyện gì?”
Cô nỗ lực bĩu môi: “Anh
biết !”
Hắn biết rõ còn cố hỏi:
“Chuyện bác sĩ Vạn đánh người?”
Cô vẻ mặt đau khổ:
“Đúng!”
“Như vậy nga…” Hoắc Duẫn
Đình kéo dài ngữ điệu, ngón tay ở trên tay lái nhẹ nhàng gõ nhịp, mỗi một lần
khi thanh âm ‘Đát đát’ rơi xuống, đều khiến cho tim Vạn Quý Phi mạnh mẽ nhảy
dựng. Sau một lúc lâu, hắn mới chậm rãi nói: “Nếu tôi truy cứu thì đâu sao?”
“Anh không cần!” Cô nôn
nóng thân thủ kéo lấy ống tay áo của hắn, nhẹ giọng cầu xin: ” Anh tôi hẳn là
hiểu lầm mới như vậy, anh liền đại nhân không chấp tiểu nhân… A, không đúng! Là
đại nhân đại lượng, bỏ qua đi được không?”
“Ân…” Hắn lông mi hơi
nhíu lại, ra vẻ trầm tư.
Vạn Quý Phi bị vẻ mặt sát
khí của hắn không nhanh không chậm như vậy, cảm xúc bị buộc chặt một đêm không
được phát tiết, hơi nước nhanh tràn đầy trên khóe mắt.
Âm thanh của cô mang thêm
nghẹn ngào sắp khóc hướng tới hắn hô to: “Hoắc Duẫn Đình, anh thật sự thực chán
ghét! Quỷ hẹp hòi! Lấy chuyện nhỏ như vậy làm khó dễ người ta!” Nói xong nhanh
chóng lao ra khỏi xe.
Xú nam nhân! Xú nam nhân!
Cũng chỉ biết cưỡng bức lao động người ta! Cô Vạn Quý Phi đời này đều chưa thử
qua ăn nói khép nép cầu người như vậy đâu!
Cuối cùng, Hoắc Duẫn Đình
biết cô thực sự tức giận, vội vàng cũng theo xuống xe. ”Vạn Quý Phi!”
Thanh âm trầm thấp thuần
hậu làm cô dừng cước bộ lại, cô cúi đầu, hai vai hơi run rẩy, thủy chung không
chịu quay đầu nhìn lại.
“Đi nhanh như vậy làm gì?
Tôi có nói muốn truy cứu sao?”
Nghe được lời nói của
hắn, cô mạnh mẽ quay đầu, hai mắt bị hơi nước bao phủ ủy khuất lại đáng thương
nhìn hắn chằm chằm.
Hoắc Duẫn Đình bị cô nhìn
như vậy hoàn toàn đả bại, chậm rãi đến gần, muốn thân thủ đi qua sờ lên đỉnh
đầu của cô, lại đột nhiên đình chỉ động tác. Hắn hít sâu một hơi, ra vẻ thoải
mái mà nói: “Vì không để cho người chán ghét, chuyện này xem như chưa từng xảy
ra.”
“Thật sự?” Nghi vấn không
hề xác định cùng một chút kinh hỉ.
“Ân.”
Cô lập tức hé miệng cười,
độ cong khóe miệng không lớn, lại vừa đúng chứng minh vui sướng của cô. Hoắc
Duẫn Đình chỉ cảm thấy mạch huyền trong lòng kia lập tức bị khiêu khích một
chút, hắn bình tĩnh hồi thần, lập tức đổi trở về một bộ vô lại: “Bất quá…”
“A?” Thần sắc lại khẩn
trương lên.
“Vừa rồi tôi giống như
nghe được… Có người mắng quỷ hẹp hòi…”
“Kia… Không có, ha ha,
nào có !” Vạn Quý Phi khoát tay, ý đồ lấp liếm cho mọi chuyện đi qua. Cô hi ha
nở nụ cười vài tiếng, chân chó nói: “Khí độ của anh giống như biển rộng bao la,
anh bộ dạng cao lớn lại suất khí. Ai nha, tôi như thế nào càng xem lại càng cảm
thấy anh là người tốt? Đúng không?”
Hoắc Duẫn Đình đổi mặt,
tức giận cười. Nha đầu kia cũng thay đổi quá nhanh đi?
“Nhìn xem, anh ngay cả
cười đều có khí chất như vậy, lông mi đẹp, kính mắt cũng đẹp. Người vĩ đại như
thế, làm sao có thể là quỷ hẹp hòi? Ai nếu gọi anh như vậy tôi liền không bỏ
qua!”
“Đủ!” Hắn ngừng cười, chỉ
sợ cô nói sau một hồi sẽ không biết lại nói liều đến nơi nào đi.
“Nếu tôi tốt như vậy, vậy
về sau tôi có việc muốn cô hỗ trợ, cô khẳng định là không thể chối từ?”
Cô xoa xoa tay: “Đương
nhiên đương nhiên!”
“Không oán trách?”
Cuồng gật đầu: “Khẳng
định sẽ không!”
“Không chán ghét tôi?”
Híp mắt cười: “Yêu còn
không kịp!”
“Phi thường tốt!” Hắn gật
gật đầu, sau đó vung tay lên. ”Tôi đi đây.”
Cô cung kính đứng dậy:
“Nga, vui vẻ đưa tiễn vui vẻ đưa tiễn!”
Người đơn bào, hoàn toàn
không phát hiện chính mình vừa rồi nói sai. Dù sao chỉ cần không có việc gì,
quản hắn nói cái gì.
Hai ngày sau trở lại
trường học, bị Thiệu Mẫn bắt lấy điên cuồng oanh tạc một vòng. Để giải thích,
tìm tất thảy đủ loại nguyên cớ, cuối cùng bị dọa dẫm một chút, mới làm cho bom
lửa của cô lịm dần.
Năm thứ ba, học tập có
chút bận rộn, đặc biệt sau khi ghi danh dự thi tiếng Anh cấp 6 xong, Vạn Quý
Phi cảm thấy áp lực. Nghành học các cô, kỳ thật cũng không cần nhất định phải
lấy bằng tiếng Anh cấp 6, nhưng là năm đó anh trai đều qua, cô cũng muốn thực
hiện mục tiêu này.
Vừa rồi cùng Thiệu Mẫn
nhắc tới việc này, cô nói cô rất mạnh, có lập trường mục tiêu là chuyện tốt,
nhưng đừng khiến cho chính mình bị áp lực. Thừa dịp bây giờ tuổi còn trẻ, thời
điểm vui chơi nên điên cuồng mà chơi, nên l