
h trở lại thời ấu thơ cô độc.
Hoắc gia là dựa vào làm
rượu đỏ mà phát triển, ông cố ngoại Hoắc Duẫn Đình khi mới đến Pháp du học, ở
bên kia làm công nho nhỏ trong vườn nho, sau đó lại cưới con gái của ông chủ.
Sau khi kết hôn sinh được
người con trai duy nhất, chính là ông ngoại Hoắc Duẫn Đình. Ngoại công sau khi
thành niên cưới một cô gái người Hoa làm vợ, sau đó sinh ra mẫu thân Hoắc Duẫn
Đình là Hoắc Tinh Linh.
Người nhà họ Hoắc không
có con trai, vô luận bọn họ cố gắng nhiều thế nào, cuối cùng Hoắc Tinh Linh đều
chỉ có thể là con gái một.
Ông ngoại Hoắc Duẫn Đình
cực kỳ hy vọng trong nhà sinh người kế tục, nhưng lại không quên chính mình là
người Trung Quốc, yêu cầu nữ nhi nhất định phải kén con rể là người Hoa.
Hoắc Tinh Linh từ nhỏ lấy
sự nghiệp làm trọng, cũng cảm thấy chính mình tuyệt không bại bởi nam nhân, có
thể nói cuối cùng cũng không thèm đem nam nhân để vào trong mắt, cho nên đối
với việc phải gả cho ai cô cũng không quan tâm.
Phụ thân muốn cô tìm nam
nhân, vậy tìm đi. Nếu sinh viên Hà Nguyễn Đông nghèo này được lão nhân gia hắn
thưởng thức, hơn nữa cũng khẳng định sẽ ở rể, cô chắc chắn sẽ giao trái tim,
trực tiếp cùng hắn kết hôn là được rồi.
Hoắc Duẫn Đình sinh ra
không bao lâu, thời khắc này sự nghiệp Hoắc gia phát triển phồn vinh, bởi vì
không có thời gian giáo dục dạy dỗ con, Hoắc Tinh Linh liền đề nghị đem hắn
đuổi về Trung Quốc, để cho cha mẹ Hà Nguyễn Đông chiếu cố.
Nhưng trong người cha Hà
Nguyễn Đông nhiều bệnh, Hà mẫu toàn tâm toàn ý chiếu cố trên
người trượng phu, cho nên đối với Hoắc Duẫn Đình quan tâm cũng ít hơn rất
nhiều. Hơn nữa Hoắc Duẫn Đình sinh ra ở Pháp, ở bên đó đã nhiều năm, lúc ấy
tiếng Trung của hắn học cũng không lưu loát, bằng hữu cũng không có mấy lúc xưa
đứa nhỏ này cơ hồ là tịch mịch mà lớn lên.
Cha mẹ ít khi nào trở về
Trung Quốc, mỗi lần trở về gấp, cũng sẽ không dừng lại lâu, nên hắn cho tới bây
giờ cũng chỉ nhớ tới bóng dáng vội vàng mà đi. Bọn họ nghĩ cấp đủ tiền, có
người chiếu cố, liền cam đoan hắn có thể trưởng thành khỏe mạnh. Nhưng họ bỏ
qua điểm quan trọng nhất, không có đủ tình yêu, đứa trẻ sẽ không hạnh phúc.
Hắn từng lôi kéo tay ba,
nói muốn cùng họ cùng nhau trở về Pháp, nhưng bởi vì mẹ không đồng ý, cho nên
đành chịu thôi.
Ở trong
trí nhớ của Hoắc Duẫn Đình, mẹ là cái người cường giả, ba chỉ say mê học thuật
nghiên cứu, đối với việc trong nhà cũng ít để ý, hơn nữa cực kỳ nghe lời mẹ
nói.
Mới trước đây hắn cũng
không rõ, vì sao người khác đều theo họ cha, mà hắn lại theo họ mẹ, họ Hoắc.
Sau khi lớn lên mới chậm rãi biết được, nguyên lai ba ở rể. Người ở rể, là một
người nam nhân muốn vứt bỏ tôn nghiêm chính mình, đối với vợ phải ngước lên cao
mà nhìn. Từ một khắc kia bắt đầu, hắn hoàn toàn xem thường ba.
Ở lại trong nước một thời
gian dài, Hoắc Duẫn Đình từ từ quen với cuộc sống bên này, cũng cuồng nhiệt mê
say nghệ thuật của Trung Quốc. Thời điểm học cấp ba, hắn tính tham gia thi vào
trường cao đẳng, đại học có liên quan đến phương diện này, lại bị mẹ một lần
điện thoại hoàn toàn đập tan giấc mộng của hắn.
Hắn bị bắt trở lại Pháp
hoàn thành xong chương trình học đại học, bị bắt đi tiếp xúc với sự nghiệp rượu
đỏ trong nhà. Thẳng cho đến có một ngày, hắn nhịn không được bạo phát, nói muốn
trở về nước, không nghĩ lại làm công tác này.
Mẹ lại bình tĩnh đưa ra
một điều kiện, nếu hắn có thể nội ở trong năm năm, đem một công ty mà bà đầu tư
vực đi lên, hắn có thể tự do .
Hắn ngây thơ cho rằng mẹ
khẳng định sẽ buông tay, lại không dự đoán được, công ty mới này đồng thời có
phía đối tác, là chồng chị họ của hắn, là một nam nhân kiêu ngạo lại tự đại.
Công ty chuyên về đèn LED,
anh rể họ là tinh anh trên phương diện kia, hắn hoàn toàn không đem Hoắc Duẫn
Đình đặt ở trong mắt. Hoắc Duẫn Đình dễ dàng lên làm ông chủ, nhưng không có
quyền nói, cuộc sống công tác cực kỳ áp lực, con đường phía trước mờ mịt.
Cơ duyên may mắn, hắn yêu
thượng thu thập đồ cổ. Hắn phát hiện chính mình tại phương diện kia có con mắt
độc đáo, xuyên thấu mua một bán một, thu vào túi tương đối khả quan. Cứ như
vậy, hắn lén lút, cố gắng mở rộng sinh ý này trở nên lớn mạnh trên Internet, hy
vọng mau chóng thoát ly khỏi bàn tay cha mẹ, trở thành nam tử hán khai thiên
lập địa.
Nhớ lại chuyện cũ tinh
thần trong chốc lát chợt hoảng hốt, Hoắc Duẫn Đình lau đi ánh mắt phủ đầy sương
mù, xê dịch thân thể cứng đờ, cảm giác đau đớn nho nhỏ đem hắn kéo trở về sự thật.
Quay đầu nhìn đến cái gương mặt kia đang ngủ say, hắn nhẹ nhàng thở ra.
Nguyên lai, vừa rồi tình
cảnh được chiếu cố đều không phải là ảo ảnh, cô tồn tại là thật. Hắn cười cười,
một cỗ dòng nước ấm dưới đáy lòng xẹt qua, cảm giác có người coi trọng thật
tốt, không uổng công hắn cố ý ăn nhiều rác như vậy. [TNN: ta đã nghi mà...quả nhiên'>
Hoắc Duẫn Đình thân thủ
vuốt vuốt đỉnh đầu cô đi xuống, cảm giác thấy bị quấy rầy giấc ngủ, khuôn mặt
nho nhỏ nhất thời nhăn lại thành một đoàn. Hắn ngoắc ngoắc khóe miệng, nhịn
không được lại nhéo nhéo cái mũi của cô. Cô