
ấy tiền sáng mắt. Mà từ đó về sau, loại
người có tiền cao ngạo như thế này cũng trở thành điều tối kỵ nhất của Xa Thục
Mai.
Vạn Quý Phi tất nhiên là
tương đối hiểu biết bà nội nhà mình, cho nên khi ở trong điện thoại thảo luận
lời cô nói cực kỳ cẩn thận, không đem hoàn cảnh gia thế bệnh nhân nói ra, chỉ
nói là mẹ của một người bạn của cô, bởi vì nhiều năm bị chứng bệnh đau nghiêng
đầu tra tấn, hy vọng có thể trị liệu được chứng bệnh này.
Sau khi nghe xong cô trần
thuật, Xa Thục Mai đại khái hiểu được bảy tám phần.
“Trước để cho cô ngủ một
hồi, nếu sau khi tỉnh lại vẫn thấy đau đầu không thôi, lập tức đưa tới chẩn
trị. Tình huống nghiêm trọng sẽ phải tiến hành châm chích, cháu tốt nhất cùng
bệnh nhân đánh tiếng trước để cho cô có sự chuẩn bị về tâm lý.”
Thấy bà nội đồng ý, Vạn
Quý Phi giống hệt như vừa mới hoàn thành được nhiệm vụ gian khổ, nặng nề mà thở
phào nhẹ nhõm. Đem lời nói nguyên văn của bà chuyển cáo cho cha con nhà họ
Hoắc, Hoắc ba ba trong lòng luôn mãi lo lắng, cuối cùng cũng gật đầu.
Hoắc Tinh Linh vẫn chưa
ngủ được bao lâu, nửa giờ sau liền tỉnh lại. Tuy rằng đau đớn có chút hoãn,
nhưng tứ chi vẫn như cũ mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt.
Cũng không biết Hoắc Duẫn
Đình cùng bà câu thông như thế nào, Vạn Quý Phi chỉ nghe đến một đống điểu ngữ
từ bọn họ miệng nhổ ra, sau đó Hoắc Tinh Linh không ngừng mà lắc đầu.
15 phút sau, Hoắc Duẫn
Đình thất bại nói: “Bà không chịu đi, bà sợ châm, nói sẽ đau.”
“Ách? Châm cứu không đau,
khả năng sẽ như kiến cắn, nhưng tuyệt đối không thể gọi là đau!”
“Có biện pháp nào không?”
“Không có rồi, nếu đương
sự không chịu, chúng ta không thể miễn cưỡng. Người nhát gan xứng đáng chịu
tội!”
Một câu cuối cùng, Vạn
Quý Phi nói đặc biệt dùng sức, tiếng vang cũng đủ lớn để làm cho Hoắc Tinh Linh
nghe thấy.
“Nếu bà không đi, tôi
cũng đi về nhà đây. Bà nội của tôi kia cũng không phải anh muốn khám liền sẽ
chuẩn trị, gần đây cũng có phòng bệnh đó, tùy tiện đi.” Nói xong cô đứng lên,
đem túi xách lên trên vai, tính bỏ chạy lấy người.
“Cô cứ như vậy mà đi?”
Vạn Quý Phi nháy mắt mấy
cái “Nếu không như thế nào? Bà cũng không phải mẹ tôi, tôi cũng không có nghĩa
vụ đi cầu cạnh bà.” Nói xong phất tay áo bước đi.
“Chậm đã!” Cất cao tiếng
nói đột nhiên phiêu tới, Hoắc Tinh Linh híp mắt, lời nói mau lẹ, thần sắc
nghiêm nghị.
“Tiểu nha đầu học người
dùng phép khích tướng? Thực cho rằng tôi nghe không hiểu?” Bà đứng lên, đối
diện với Vạn Quý Phi, thật lâu sau, mới khinh miệt hừ một tiếng: “Cô nói phương
pháp trị liệu có hiệu quả tốt nhất, bằng không, tôi nhất định sẽ hủy đi bảng
hiệu nhà cô!”
Không khí thoáng chốc
ngưng trệ đông lạnh, Vạn Quý Phi khẽ cắn môi, tuy rằng như vậy giống như thực
không lễ phép, nhưng nhìn ra mẹ của hắn là nữ nhân bị làm hư, cho nên bất đắc
dĩ mới dùng khổ nhục kế.
Bị bà nói như vậy, Vạn
Quý Phi có chút tức giận, cô hận nhất người ta nghi ngờ công hiệu của Trung y.
”Chỉ cần dì phối hợp trị liệu, nhất định sẽ có hiệu quả!”
“Được!”
Hai nữ nhân liền giao kèo
như vậy.
Thời điểm cơm chiều nhà
họ Vạn thực yên tĩnh, đối lập với sự náo nhiệt vào ban ngày. Cây lan trắng che
khuất khoảng trời phía tây, gió nhẹ phất quá, lá cây ‘Sàn sạt’ khe khẽ vang, vì
đầu hạ nên mang theo đến vài làn gió mát.
Vạn Quý Phi dẫn theo ba
người nhà họ Hoắc đi xuyên qua khoảng sân, đến phòng chờ khám bệnh. Cô đem đèn
phòng trong mở ra, bố trí đơn sơ ngay lập tức đập vào mắt khiến cho Hoắc Tinh
Linh nhíu mi.
Bô bô tiếng Pháp ở bên
trong không gian trống trải quanh quẩn, Vạn Quý Phi đại khái đoán được cô nói
cái gì, chỉ vì cô ở trong mắt Hoắc Tinh Linh nhìn đến sự không tín nhiệm cùng
ghét bỏ.
Phòng khám trang hoàng có
chút cũ, không thể so sánh với bệnh viện lớn, nhưng nơi này được quét tước sạch
sẽ, cùng với các thiết bị chữa bệnh đều phù hợp tiêu chuẩn, mà kỹ thuật trung y
nhà họ Vạn càng làm cho cô cảm thấy tự hào. Cố tình lại bị người xem nhẹ, cô
thực khó chịu.
“Nếu mẹ anh tiếp tục lấy
loại tư thái này đến xem bệnh, bà nội tôi nhất định sẽ đuổi thẳng bà đi ra
ngoài.” Vạn Quý Phi không hờn giận cảnh cáo Hoắc Duẫn Đình.
Hoắc Duẫn Đình vỗ vỗ bả
vai của cô, xoay người cùng ba mẹ hắn thầm thì, không đến một hồi Hoắc Tinh
Linh liền an tĩnh lại.
Lúc này ngoài phòng có
tiếng bước chân, bà nội Xa Thục Mai người chưa tới mà giọng đã vang lên trước.
”Tiểu Phi, đứa nha đầu kia, sao trễ như vậy mới đến?”
Vạn Quý Phi nhìn thấy Xa
Thục Mai, lập tức chạy qua lôi kéo cánh tay của cô, yếu ớt kêu: “Bà nội.”
“Đứa nhóc này nha, vài
tuần lễ cũng chưa trở về, muốn bà nội buồn chết sao.” Xa Thục Mai điểm điểm cái
trán của cô, Vạn Quý Phi lập tức nhăn cái mũi lại.
“Nào có? Giống như chỉ
mới có một tuần không trở về.”
“Là là! Chính mình tự đi
tính đi, toán học càng học càng kém cỏi. Ăn cơm chưa? Bà bảo mẹ để lại canh đó,
ngốc một lát nữa rồi phải uống toàn bộ.”
“Biết biết. Trước đừng
nói chuyện này, bà nhanh đi xem bệnh cho người ta đi.” Vạn Quý Phi nói xong kéo
Xa Thục Mai đi qua.
Xa Thục Mai mắt nhìn thấy
Hoắc Duẫn Đình b