
i theo động tác mà bị
kéo đến thắt lưng, da thịt tuyết trắng ở dưới ngọn đèn mờ nhạt cơ hồ muốn mù
hai mắt của hắn. Hoắc Duẫn Đình vùi đầu ở trước ngực mềm mại của cô, thật cẩn
thận vuốt ve đường cong của cô.
Hắn hoàn toàn không dám
dùng sức, trong lòng nho nhỏ có chút giãy dụa, sợ đem oa nhi mềm mại này phá
hư, sợ thương tổn cô. Nhưng là trong mũi nghe hương thơm tươi mát của thiếu nữ,
miệng đã không chịu khống chế đẩy ngăn trở trở trước ngực của cô ra. Hai cánh
hoa tuyết trắng tròn trịa vươn ra, hắn dùng mặt đè ép lên, lấy đầu lưỡi nhấm
nháp. Đầu óc trừ bỏ hưng phấn, căn bản không có chút nào do dự, tay dọc theo
xương đùi mềm nhẵn, một tấc lại một tấc di chuyển lên phía trên.
Môi bị người đoạt mất hô
hấp quấy rầy khó chịu, cho dù quần áo bị thoát, nửa người trên bị ẩm ướt vết đỏ
lốm đốm dây dưa, vẫn không tổn hao gì đến quyết tâm ngủ của Vạn Quý Phi. Thân
thể bị người giam cầm, cắn cắn trước ngực làm cho cô co rúm lại một chút, cô
vẫy tay đem cái thứ quấy rối mình bỏ ra, ngoài ý muốn sức nặng đột nhiên biến
mất. Được giải thoát, cô nhẹ nhàng than thở, đảo cái thân, thoải mái đi vào
giấc mộng.
Hoắc Duẫn Đình kỳ thật
chính là đồ bảo hộ, cực kỳ gấp gáp thế nhưng trong nhà lại không biết còn có
hay không. Hắn lòng như lửa đốt mở ngăn kéo đầu giường ra, lục lọi hồi lâu rốt
cuộc mới tìm thấy một cái. Lại trở lại giường, cơ hồ nhìn thấy cảnh tượng trước
mắt mà biến thành huyết mạch sôi sục.
Cô quần áo cởi phân nửa,
cánh tay đè nặng bộ ngực, lộ ra hơn phân nửa mông tròn nhỏ nhắn phía dưới. Lưng
đã lỏa, đường cong tuyết trắng hoàn mỹ kéo đến thắt lưng, cái mông trực tiếp bị
che lấp ở dưới làn váy. Làn váy bị kéo lên trên, đùi thon cong lên, hình thành
một cái tư thế cực độ mê người.
Thân thể như tên ở trong
cung, hắn hung hăng nuốt nước miếng, cảm thấy yết hầu đột ngột khát khô. Nhẹ
nhàng vỗ cô, không phản ứng. Lại vỗ vỗ, sờ sờ mặt cô, khom lưng nghiêng người
đến trên giường sâu hơn.
Đang ngủ? Chỉ ngắn ngủn
chưa đến 1 phút? Đầu bị người tạt cho một chậu nước đá, đem hắn hoàn toàn đánh
tỉnh! Không thể nào? Không thể nào? Hắn nghĩ muốn gầm rú, nghĩ muốn lay tỉnh
cô, để giải thoát đau đớn trên người. Nhưng là tay vừa mới muốn chạm vào vai
của cô, trong mắt có thể thấy rõ ràng được bộ dáng ngủ vô cùng ngây ngô của cô,
hắn đột nhiên cảm thấy chính mình rất xấu xa!
Là có thể liều lĩnh xâm
chiếm sự hồn nhiên của cô, như vậy có thể giải quyết dục vọng của bản thân hắn.
Nhưng ngày mai tỉnh lại, cô sẽ như thế nào? Bảo thủ như cô sẽ khóc, sẽ khổ sở
muốn chết. Hắn không nghĩ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lại càng không nghĩ
muốn đem sự tín nhiệm của cô đối với chính mình hoàn toàn phá hủy!
Vòng vo suy đoán một hồi,
đem cái chăn vải tơ tằm bên cạnh kéo đến, hoàn toàn che lấp đi cảnh xuân sắc mê
người kia.
Yêu một người hẳn là nên
quý trọng cô, Hoắc Duẫn Đình bụm mặt thở dài. Thân thể trướng căng đau đớn, hắn
nhảy xuống giường, tùy tiện kéo quần dài lao ra phòng. Vốn định đi vào phòng tắm,
thế nhưng phòng tắm thời thời khắc khắc đều có thể có mặt cô, hiện tại hắn cần
một lượng lớn nước đá.
‘Đăng đăng đăng’ chạy
nhanh xuống lầu, trong phòng khách chỉ còn mỗi ánh đèn bên tường. Ở khoảnh khắc
trước khi hắn cất bước đi vào phòng bếp, một đạo âm thanh dày âm truyền vào
trong tai.
“Mẹ nghĩ đến con đêm nay
không có khả năng rảnh rỗi.”
Dừng lại cước bộ, tìm
kiếm phương hướng của giọng nói, trước quầy bar, mẹ hắn giơ chén rượu miễn
cưỡng nhìn hắn. Hoắc Duẫn Đình không để ý tới, nhảy vào phòng bếp mở tủ lạnh ra
đem khay nước đá lấy ra phân nữa, ngay cả cái chén cũng không lấy, ngẩng đầu
lên ‘Cô lỗ cô lỗ’ tuôn vào trong miệng.
Cái lạnh thấu tâm thông
qua cổ họng tiến vào trong cơ thể, thật đúng lúc đem ngọn lựa dục vọng dập tắt
hơn một nửa, trong không gian tối đen vô hình chung chỉ có thể nghe tiếng thở
dốc của hắn. Mẹ nó, mày thực bất lực! Ngay cả một tiểu nữ sinh muốn làm cũng
không làm được!
Khi xác định chính mình
đã muốn bình tĩnh trở lại, hắn mới thong thả đi ra khỏi phòng bếp.
Thanh âm của bà lại lại
lượn lờ vang lên: “Con, nhìn bộ dáng này của con chỉ biết không thành công!
Thực kém cỏi, uổng phí mẹ tỉ mỉ an bài!”
“Mẹ biết cái gì!” Hắn
khinh thường.
“Chậc chậc, yêu thảm
người ta đi?”
Hoắc Duẫn Đình cảm thấy
không đáng trả lời.
Hoắc Tinh Linh phe phẩy
chén rượu, ánh mắt hư ảo nhìn khoảng không trước mặt.”Tuổi trẻ thật tốt! Thời
điểm năm đó, khi ta cường bạo cha con, mắt cũng không dùng nháy một chút, dũng
khí mười phần!”
Vốn muốn trở về phòng thế
nhưng khi hắn nghe đến lời của bà trong nháy mắt dừng lại. ”Mẹ đối với ba ba
dùng sức mạnh?” Kiều quý như bà lại làm cái chuyện này?
Hoắc Tinh Linh đầu nhất
ngang, kiêu ngạo y hệt loài khổng tước. ”Đương nhiên?”
“Vì sao?” Hoắc Duẫn Đình
tò mò. Hiếm khi biết chuyện về họ từ miệng của họ, cha đối với mẹ thường là nói
gì nghe nấy, thế nhưng cũng có thời điểm không theo?
Bị con hỏi như vậy, Hoắc
Tinh Linh lập tức cúi hạ vai, ngữ khí ngượng ngùng: “Bởi vì hắn vốn là không
muốn cùng mẹ kết hôn, đáng tiếc