
ý
tứ xin lỗi, Vạn Quý Phi cả người run run, nước mắt ‘Phác phác phác’ nhỏ giọt ở
trên trang giấy.
Đây là cái tình huống gì?
Sư huynh là cái đại phôi đản? Sau đó, Hoắc Duẫn Đình biết rõ, lại hoàn toàn
không nói cho cô? Rất tàn nhẫn! Cô thế nhưng, chưa từng gặp qua chuyện không
chịu được như thế! Lúc này nhớ lại hôn ngân ngày đó trên người, chẳng lẽ là sư
huynh lưu lại ? Nghĩ vậy cô đột nhiên cảm thấy buồn nôn! Hoắc Duẫn Đình, anh vì
sao muốn gạt em? Anh cho là làm như vậy, em có thể không bị tổn thương hay sao?
Vạn Quý Phi che miệng,
nước mắt theo khe hở rơi xuống tới khửu tay, lại thấm xuống làn váy hồng nhạt.
Trừ bỏ khó chịu, cô tìm không thấy từ ngữ gì để có thể hình dung tâm tình giờ
phút này.
Ngoài phòng ồn ào huyên
náo, Vạn Quý Phi lui ở bên trong phòng khóc đến nỗi ngực phát đau. Thẳng đến
bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, cô mới dừng lại.
“Tiểu Phi, con ở bên
trong sao? Chuẩn bị xuất phát đi tới khách sạn .”
“Vâng con biết rồi.” Cô
bối rối lau nước mắt, ngăn chận nức nở trong lồng ngực đáp lại mẹ.
Tiếng bước chân dần dần
ly xa, cô nhịn xuống tiếng nức nở trong lơ đãng sẽ vỡ òa ra, tập tễnh đi phòng
tắm rửa mặt. Nhìn qua tấm gương thủy tinh đôi mắt khóc đỏ hoe cả lên, cô chỉ
cảm thấy tâm loạn như ma.
Đời này mọi chuyện đến
với cô vốn luôn thuận buồm xuôi gió, căn bản không gặp qua chuyện gì suy sụp,
được người nhà bảo hộ, gặp chuyện như vậy làm cho cô kiệt quệ cả thể xác và
tinh thần. Cô chưa từng nghĩ qua sẽ xảy ra chuyện nào như vậy, trên đời thật sự
có tồn tại một mặt âm ám đen tối đến thế, lòng người thật sự khó dò.
Ngây ngốc theo chân mọi
người đi đến khách sạn, người nhà chủ nhân buổi tiệc ngày hôm nay phải đứng ở
cửa tiếp khách. Đêm nay đặt sáu mươi bàn, người đến thật sự nhiều lắm, câu chúc
phúc nói không ngừng nghỉ, trong nhà mọi người cười đến toe tóe. Nhưng là khuôn
mặt Vạn Quý Phi lại cương cứng, khó có thể cười.
“Tiểu Phi, em không thoải
mái sao?” Rảnh rỗi một chặp, Đạm Dung lặng lẽ hỏi chuyện em chồng.
Vạn Quý Phi ngơ ngác lắc
đầu: “Không… Không có.” Than nhẹ một hơi, cô nên nhớ hiện tại không thể ủ rủ
thế này nha.
“Nếu mệt liền đi vào ngồi
một chút đi.” Tiểu Đạm hảo tâm đề nghị.
“Nó mệt cũng không bằng
em mệt, muốn anh lấy cái ghế cho em ngồi không?” Vạn Tuế xoay người nắm bả vai
Đạm Dung.
“Không cần, mọi người đều
đứng, em ngồi xuống còn ra thể thống gì!” Đạm Dung lắc đầu.
“Này không phải là do anh
sợ em vất vả sao?” Vạn Tuế kéo tay xoa bụng của cô.
“Ai nha, mọi người đều
đang nhìn.” Đạm Dung quở trách chụp tay hắn.
Vạn Quý Phi nhìn đôi
trước mắt liếc mắt đưa tình, không khỏi thoải mái. Mọi chuyện phiền lúc trước
dứt bỏ đi, hôm nay một ngày vui mừng như vậy, thật sự không thích hợp thương
xuân thu buồn. [TNN: bạn Tiếu nhớ đã chú thích một chương nào đó rồi
nên ...he he'>
Túi xách nhỏ trên tay
truyền đến tiếng rung, có tin nhắn đến. Cô hơi do dự, cuối cùng nhịn không được
lấy di động ra. Quả nhiên là Hoắc Duẫn Đình gửi đến, thế nhưng lại viết đáng
thương hề hề: Anh biết mọi người đang ở khách sạn XX tổ chức rượu mừng, anh
hiện ở trong một quán bên ngõ nhỏ cách đó không xa. Thời điểm em ở đó ăn thịt
cá, anh một mình phải ăn mỳ sợi.
Bĩu môi, tay thả máy trở
lại trong túi xách, không tính hồi âm lại. Một lát, túi xách nhỏ lại rung. Cô
rơi vào đường cùng đành phải lại lấy di động ra, lại là hắn gửi tin đến: Anh
thật muốn nhanh một chút gặp em, công chúa của anh. [TNN: mọi người yêu nhau đều sến như thế nào sao ta?! J'>
Đại đầu heo! Vạn Quý Phi
âm thầm mắng hắn một câu, rõ ràng rất giận hắn, tâm lại khống chế không được
cảm giác vui sướng tràn đầy kia.
Cất di động vào túi,
ngẩng đầu mới phát hiện anh trai đã không thấy đâu.
“Tốt lắm, người đến không
sai biệt lắm, chúng ta chuẩn bị làm lễ.”
Bà nội ra lệnh một tiếng,
một nhà mấy miệng ăn liền đi vào đại sảnh.
“Tiểu Dung cứ từ từ mà
đi, cẩn thận tà áo cưới vấp chân nga. Tiểu Phi, giúp đỡ chị dâu đi. Ai nha, a
Tuế lại chạy đi đâu rồi?” Xa Thục Mai vừa đi vừa lải nhải .
“Nó vừa rồi nói đi vào
trước chuẩn bị.” Trương Huệ Nghi thay con giải thích.
Vạn Quý Phi đi lên vài
bước muốn đỡ Đạm Dung, Đạm Dung cười lắc đầu. ”Không cần, đừng đem chị như bệnh
nhân mà đối đãi.”
Theo thông lệ, sau khi
khách khứa ngồi vào vị trí, toàn bộ ánh đèn trong hội trường đều bị ngắt, sau
đó đôi cô dâu chú rể sẽ ở trong khúc nhạc hoan hỉ cùng nhau bước tới đài. Nhưng
là khi ngọn đèn hạ đi, anh trai thế nhưng còn chưa xuất hiện, mọi người không
khỏi nóng vội .
“A Tuế đâu?” Bà nội mới
mở miệng, trong phòng lớn đột nhiên vang lên tiếng dương cầm du dương, giai
điệu rất quen thuộc.
Di? Vạn Quý Phi nhìn về
phía cửa chính đối diện với bục đài, không gian tràn ngập sắc trắng trong trẻo
ở bên cạnh là cây đàn dương cầm, mà anh trai liền ngồi ngay ngắn tại kia.
“Đã quên là như thế nào
bắt đầu, có lẽ chính là đối với em, có một loại cảm giác…” Tiếng ca trầm thấp
dễ nghe theo miệng hắn từ từ phát ra, toàn trường người xem lập tức trở nên
lặng ngắt như tờ.
“Đột nhiên phát hiện
chính mình, đ