
a mất đà quay ko kịp, duy chỉ có một tên có kĩ thuật đặc biệt chắc
cũng là tay ngon trong làn đua rẽ nhanh kịp bám theo, ko ai khác chính
là Thành Phong. Nó đành lạng lách, đánh võng, rẽ trái rồi rẽ phải một
hồi rốt cuộc cũng vòng ra công viên trung tâm, đằng xa thấy xe của Quốc
Bảo cùng mọi người nẹt bô rền rĩ, nó lại mỉm cười, một nụ cười thật
tươi, tăng tốc đột ngột vượt qua. Quốc Bảo phóng xe kèm chặt của Thành
Phong ko cho hắn ta thoát ra vượt lên trên, lượn qua lượn lại khiến mọi
người còn nghe cả tiếng chữi thề vì tức giận của Thành Phong.
Xe Nguyệt Vy đột ngột từ đâu xuất
hiện tiến thẳng xẹt ngang làm một tên ngã lăn ra đất đứng dậy ko nổi,
nón bảo hiểm rơi ra thì cô khẽ mỉm cười dưới chiếc nón bảo hiểm nhìn
Vương Hòang.
– “Đừng có dại mà nghĩ đến chuyện đuổi theo Zinny nữa” – Cô cười hắc rồi rồ ga phóng thẳng.
– “Lại cô nữa hả Kindy. Haizzz…đừng để tôi phải từ bỏ Nguyệt Vu đanh đá của mình mà theo đuổi cô chứ” –
Vương Hòang cười sặc sụa trước thái độ và hành động của Nguyệt Vy.
Lúc này Thịnh cùng Zen người nhếch
sang trái, người nhếch sang phải nhằm ngăn cản tốc độ của chiếc xe còn
lại, có vẻ hắn ta ko phải là tay đua cự phách nhưng so với người bình
thường thì hắn cũng đỉnh hơn rất nhiều. Một là Thành Phong, một là Vương Hòang thì người còn lại chắc chắn là Anh Vũ. Chợt hắn ta thấy xe Thành
Phong quay đầu:
– “Rút thôi” – Thành Phong giơ tay ra hiệu cho Anh Vũ và rồi hai người bọn họ cùng Vương Hòang rút êm xuôi.
Nó nghĩ chắc ko điều tra được tung
tích Zinny nên muốn chặn đầu kiểm tra đây mà, cũng may tay lái của người trong hội cũng ko phải hạng xoàng chứ nếu ko thì tiêu tùng bí mật công
sức nó che dấu hành tung cả năm nay.
Cả đêm trằn trọc mãi ko ngủ được, nó vắt tay lên trán nắm suy nghĩ mông lung, nó cảm thấy cứ như thế này thể nào cũng có ngày bị Phong Vũ phát hiện. Chợt trong ý thức nghĩ đến Thành
Phong, ko biết hắn ta có ghét nó ko nhỉ? Hắn ta có trả thù nó vì xích
mích của người trong hai hội ko nữa? Haizzz…Nó tự đánh vào đầu mình bùm
bụp để xua tan đi hình ảnh hắn hiện ra trong đầu, ko biết tại sao lại
nghĩ tới hắn ta nữa, nó điên thiệt rồi.
Kết quả của ngày hôm qua là hôm nay nó đành đến trường sớm hơn bình thường, woa, thật ngạc nhiên. Nói sớm
chứ thật ra cũng ko sớm lắm, ko phải trèo tường như mọi hôm thôi. Bước
vào trường thì thấy một cảnh tượng, woa, vô cùng độc đáo.
Ba người của Phong Vũ và…một cô gái lạ hoắc. Haizz, đành đi thẳng luôn chứ sao giờ, kiểu này thế nào cũng
bị nghi ngờ. Bất chợt tiếng Thành Phóng réo lên:
– Con heo kia. Thấy tôi mà giả như người vô hình vậy hả?
– “Con gì hú vậy ta???” – Nó lấy tay ngoáy ngóay lỗ tai nghiêng đầu ngước lên trời hỏi.
– Cô bị điếc bẩm sinh hay sao vậy?
Nó quay sang nhìn Vương Hòang và Anh Vũ – “Trường cấm mang động vật vào mà, hai cậu dẫn con bò này về dùm tôi đi”.
– CÔ NÓI AI LÀ BÒ HẢ????
– Tôi có nói anh ko mà phản ứng gay gắt vậy?
Lúc này cô gái đang khóac tay với Thành Phong lên tiếng – “Chào chị ! Em là Nhật Phương, rất vui vì được làm quen với chị”
– Woa… Chào em hì hì. Còn chị là Hiểu Minh, chị…
– “Con heo chứ Hiểu Minh cái gì” – Hắn chen vô nửa chừng lên tiếng châm chọc nó để xả tức.
– “ANH CÓ THÔI ĐI KO HẢ???” – Nó mặt nóng phừng phừng tức giận hét toáng lên.
Nguyệt Vy và Quốc Bảo từ đâu thừ lừ đi tới, thấy nó, cả hai há hốc mồm, mắt trợn ngược đứng hình trong một
thời gian khá dài.
– “Hiểu…Hiểu Minh?” – Nhỏ dụi dụi mắt nhìn nó như nhìn người ngoài hành tinh mới đáp phi thuyền xuống Trái Đất.
– “Chứ mày nghĩ là ai?” – Nó bắt đầu thấy nóng đầu liền xoa xoa tay lừ mắt nhìn hai người.
– “Có phải hôm nay bão ko? Chị ko
phải trèo tường nữa hả?” – Quốc Bảo ngẩn mặt lên trời ra chiều suy nghĩ
xem hôm nay trời có mưa ko còn nhỏ thì lấy cây dù trong cặp ra bật lên
che…mưa.
– Hai người thôi đi. Lâu lâu cũng phải thay đổi chứ.
Nguyệt Vy và Quốc Bảo quay lưng
sang thấy Nhật Phương đang đứng khóac tay Thành Phong trông rất tình tứ
như cặp tình nhân thứ thiệt liền há hốc mồm đứng hình tập hai.
– “Thành Phong, cô…này là…bạn gái…cậu…hả?” – Nhỏ chỉ tay về phía Nhật Phương lắp bắp.
Nhật Phương nhanh nhẩu trả lời –
“Dạ ko phải ạ. Chỉ đúng một phần thôi. Em là em khác cha khác mẹ của anh Phong nhưng thật sự em rất yêu ảnh đó hí hí”.
Cả năm người phá lên cười, một trận cười vô cùng khả ố.
– “Em thôi đi Phương” – Thành Phong nhăn mặt lại như khỉ ăn ớt rồi liếc nhìn sang phía nó với ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
– “Thôi mình đi lên lớp, để người
ta tự nhiên đi, đỏ cả mặt thích thú mà còn bày đặt sỉ diện” – Nó thấy
đột nhiên khó chịu trong lòng đành buông một câu châm biếm nhằm che dấu
đi cảm xúc rồi kéo tay Nguệt Vy bỏ đi một nước, càng ngày nó càng ko thể hiểu nổi cái cảm giác này nữa, hụt hẫng…luyến tiếc…???
Ra chơi, nó vừa định gục đầu xuống
bàn đánh một giấc cho thiệt đã nhưng giấc mộng ấy đã tan vỡ ngay trong
tích tắc vì ai đó nắm tay nó lôi xềnh xệch đi ra khỏi lớp, haizz quả
thật là người đó ko biết gì đến bốn chữ thương hoa tiếc ngọc mà. Lên tới sân thượng, nó nhìn hắn với ánh mắt tò