
c chân, giày cao gót đi không quen, liền trẹo một chút, thân mình nghiêng sang một bên, Trần Chi Thành nhanh tay lẹ mắt, rất nhanh
giữ chặt cô, Kim Hạ ngã người vào lòng anh ta, dựa lưng vào ngực anh,
ngực bởi vì bị đè ép, xuát hiện một khe rãnh sâu lại lớn, Trần Chi Thành vội vàng nhắm mắt: “Cậu sao rồi, chân không bị gì chứ?”
Kim Hạ dựa vào tay anh ta đứng vững, vừa muốn đáp lại, đã bị một cổ lực
lượng kéo ngã về bên cạnh, đụng vào lồng ngực kiên cố, cô giương mắt,
Lục Xuyên đang ôm cô, dùng một loại ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn
chằm chằm Trần Chi Thành, ngoài cười như trong không cười: “Anh là ai?”
Trần Chi Thành có chút không thể lý giải tình huống trước mắt, kinh ngạc nói: “Tôi là bạn của cô ấy. Anh là?”
Lục Xuyên ôm khư khư thắt lưng Kim Hạ, khóe miệng cười, nhìn chằm chằm Trần Chi Thành ánh mắt lại lạnh lẽo: “Tôi là bạn trai cô ấy.” Anh nhớ rõ
người này, chẳng phải là người ở nhà ga lần trước, người cô thích.
Bạn bè, bạn trai, cùng lắm chỉ khác nhau một chữ, quan hệ lại cách nhau rất lớn, Trần Chi Thành sửng sốt, hơi cúi đầu: “Xin chào.”
Kim Hạ giãy Lục Xuyên ra, giải thích với Trần Chi Thành: “Không có, anh ta
không phải là bạn trai mình, cậu đừng nghe anh ta nói bừa.”
Trần Chi Thành lại sửng sốt, nửa tin nửa ngờ hơi cúi đầu, không rõ hai người trước mắt rốt cuộc gọi lá cái gì nữa.
Lục Xuyên thấy cô vội vã làm sáng tỏ, sắc mặt nhất thời trầm xuống, dùng
sức cầm cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo cô về phía mình, ôn nhu cười: “Hả? Anh không phải bạn trai em? Vậy chúng ta mỗi ngày ngủ chung một chỗ
tính là cái gì?”
Trần Chi Thành nghe vậy cứng người một
lát, một nơi nào đó ở ngực, bắt đầu khó chịu. Anh chỉ biết cô có bạn
trai, lại không nghĩ đến đã tiến triển đến mức sống chung.
Kim Hạ không nghĩ đến anh lại ở trước mặt người ngoài nói ra nhưng lời này, hơi giận kéo tay của anh ra: “Chúng ta đã chia tay được không?”
Lục Xuyên ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của cô, ngược lại sắc bén nhìn
chằm chằm Trần Chi Thành, tất nhiên cũng không bỏ qua trên mặt anh ta
chợt lóe qua cứng ngắc, thì ra thằng nhóc này cũng có hứng thú với cô,
xem ra là tình địch. Nếu chính mình mặc kệ không can thiệp vào bọn họ,
một cái tình chàng, một cái ý thiếp, dùng không bao lâu sẽ ở cùng một
nơi.
Lại bắt lấy cổ tay Kim Hạ, anh cứng rắn kéo cô vào
lòng, từ phía sau ôm chặt cô, nói với Trần Chi Thành: “Chúng tôi cãi
nhau, cô ấy chơi trò trẻ con rời nhà trốn đi với tôi, nha đầu này, tính
tình vẫn luôn quật cường như vậy.”
Kim Hạ không nghĩ đến
anh lại nói như vậy, nhất thời không thể nào giải thích, lại cảm thấy
càng nói càng sai, liền giãy dụa nói: “Anh buông, trước buông nói sau.”
Hai cánh tay Lục Xuyên giống như thép gắt gao buộc chặt cô, tiếp tục tán
gẫu với Trần Chi Thành: “Trước kia lúc đi học, tính tình cô ấy cũng kém
như vậy sao?”
Trần Chi Thành cười cười: “Không có, trước kia tính cách cô ấy tốt lắm, cũng không có bày ra tính tình trẻ con.”
“Thật sao?” Lục Xuyên nhíu mày: “Xem ra đều là do tôi nuông chiều cô ấy quá.”
Kim Hạ còn đang giãy dụa, bất đắc dĩ trên chân mang giày cao gót 8 phân,
hoàn toàn khó chịu, tránh nửa ngày cũng tránh không được, lại không dám
cao giọng ồn ào, khiến cho các vị khách phía trước chú ý.
Lục Xuyên ôm cô, giống như ôm đứa trẻ nhỏ không có việc gì tiếp tục tán
dóc: “Đúng rồi, còn chưa có hỏi cậu họ gì? Tôi gọi Lục Xuyên, Lục trong
lục Địa, Xuyên trong sơn xuyên (núi sông).”
Trần Chi Thành. Nhĩ đông trần, chi trong chi hồ giả dã, thành trong thành trì.”
(AN: chi, hồ, giả, dã là trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng)
Nghe tiểu Hạ chúng ta nói, cậu là bạn học của cô ấy à, sau này có rãnh đến
nhà chúng ta ăn cơm a, bạn học cũ cũng nên gặp mặt nhiều.”
Trần Chi Thành cười cười, không nói tiếp. Lục Xuyên một lời một cái chúng
ta, nghe khiến Kim Hạ cả người không thoải mái, liền tiếp tục giãy dụa:
“Anh rốt cuộc đến đây làm gì?”
Lục Xuyên vẻ mặt chính trực: “Anh đến tìm em a, thuận tiện làm quen với bạn em.”
Kim Hạ cảm thấy làm trò trước mặt Trần Chi Thành, cùng Lục Xuyên chia tay
căn bản không rõ ràng lắm, lại không tiện ở trong này cùng anh tranh
chấp, đành phải lùi một bước: “Có gì chúng ta đi ra ngoài đâu đó nói đi, ở đây nhiều người đấy.”
Lục Xuyên suy nghĩ một lát, buông
cánh tay gông cùm xiền xích thắt lưng cô, Kim hạ quay lại nói với Trần
Chi Thành: “Tôi và anh ta đi ra ngoài nói chuyện chút, lát nữa trở lại
tìm cậu.”
Trần Chi Thành gật đầu: “Đi.” Anh để ý trên ngực
Lục Xuyên gài hoa tươi, đó là người có tiếng tăm trong nước có thể đeo,
này nói, anh ta không phải đồng nghiệp công ty Kim Hạ, mà là đến tham dự đấu giá, một người có thân phân địa vị.
Lục Xuyên cũng
không có buông tha, bắt lấy giấy thông hành phóng viên truyền thông
trước ngực Trần Chi Thành, khẩu xà tâm phật liếc mắt cảnh cáo Trần Chi
Thành một cái, thế mới kéo Kim Hạ đi ra ngoài.
Mặc dù đi ra từ phía sau hội trường, vẫn có mấy vị khách gần đó phát hiện di chuyển, quay đầu đánh giá bọn họ, khóe mắt Kim Hạ nhìn thấy, rất nhanh x