
qua đi, nhưng bây giờ cô lại cùng hắn ở cùng một
chỗ, anh thật sự nhịn không được khuyên bảo: “Kim Hạ, mình biết bởi vì
ba cậu bệnh, cậu rất thiếu tiền, nhưng không đáng lãng phí chính mình
như vậy. Tiền có thể thông qua biện pháp khác kiếm, làm người không thể
mất nguyên tắc.”
Từ lần trước thẳng thắng nói với Trần Chi
Thành quan hệ của cô và Lục Xuyên, Kim Hạ vẫn muốn biết cái nhìn của anh ta đối với việc này, chỉ là khi đó anh chưa làm chỉ tự đánh giá, bây
giờ cô nghe được, lãng phí chí mình, không nguyên tắc, đây là cái nhìn
của anh ta.
Cô cảm thấy không xứng đáng, nhưng trong lòng
vẫn như cũ máu tươi đầm đìa, cô vốn mong được một chút lý giải của anh
ta. Ở lúc ấy dưới tình huống này, nếu cô không bắt lấy Lục Xuyên, liền
còn không đến mấy chục vạn như bây giờ, vốn không có công tác ở Nhân
Hằng, liền không đủ sức nhận phí sinh hoạt mang bà nội và ba ba đến Bắc
Kinh. Có thể ở trong mắt Trần Chi Thành, tiền sớm hay muộn sẽ có, công
tác tốt sớm hay muộn sẽ có, nhưng cô không có thời gian, cô chờ không
nổi.
Sống trên đời, thoạt nhìn có rất nhiều lựa chọn, nhưng đem đơn vị thời gian thu nhỏ lại đến một cái nháy mắt, thật ra ép đến
không có lựa chọn.
Đây là một thời đại từng bước ép sát làm cho người không thể thở dốc, trừ phì, bạn không có dục vọng.
Trên mặt âm tình bất định sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn quay lại biểu tình
mỉm cười lạnh nhạt, không giải thích dư thừa: “Mình cùng Lục Xuyên như
thế nào, là chuyện của hai người chúng tôi, mình chỉ có thể nói cho cậy, mình không có mất đi nguyên tắc của mình, mình chưa từng tổn thương qua một người nào.” Nói xong nhẹ nhàng cúi đầu với anh ta, xoay người đi
đến sân ga giao thông công cộng.
Cách đó không xa ở ngã tư
đường, đậu một chiếc Jetta hết sức bình thường, cửa kính xe nửa mở, một
cái ống kính dài chậm rãi rụt về, không tiếng động nâng lên, tiếp theo
xe chậm rãi đi.
Trong bóng đêm, màn hình máy tính lóe ánh huỳnh quang, trên ảnh chụp có một nam một nữ đứng đối mặt, hình như muốn nói gì.
Di động truyền đến giọng nam thô thấp trầm ổn: “Còn muốn tiếp tục theo dõi sao?”
Đầu ngón tay Lục Xuyên bấu nhẹ lên bàn: “Trước khi tôi kêu ngừng, tiếp tục theo dõi.”
Treo điện thoại, tầm mắt trong sáng khoá chặt lên người trong màn hình, hắn
thế nhưng ở nhà hàng kia, đuổi theo Kim Hạ đi ra, rốt cuộc nói gì với
cô?
Rút một điếu thuốc ra châm, anh thong thả đi đến ban
công, ngắm nhìn biên giới xa xa của thành phố này. Ngày đó tự anh điện
thoại báo cho Hướng Nam chuyện từ hôn, bảo chú Quách theo dõi Trần Chi
Thành. Anh vốn nghĩ rằng hắn ta và Kim Hạ hai người đều yêu nhau, hẳn là không mất nhiều thời gian có thể ở chung một chỗ, không nghĩ đến bọn họ chưa bao giờ lén gặp mặt.
Nguyên do trong đó, anh trăm mối không thể giải, nhưng chính bởi vì dạng này, khiến cho anh có từ từ trở nên tư bản.Anh rất rõ tính cách Kim Hạ, bề ngoài nhu nhược ngoan ngoãn, thật ra là cứng đầu như con nít, nội tâm kiên cường tự chủ, nếu như anh cưỡng ép, thế chắc chắc sẽ làm cô bắn ngược lại, anh làm kiên quyết bao nhiêu, cô sẽ lui xa bấy nhiêu, đối phó người trong lòng cứng rắn như
vậy, cũng chỉ có mềm hóa một tấc một tấc
Hít sâu điếu
thuốc, hất nhẹ rớt xuống khói bụi trong tay, anh nhả khói, chú Quách tra rõ qua hoàn cảnh của Trần Chi Thành, mẹ là y tá bệnh viện, cha là công
nhân viên chức nhà máy hóa chất, bây giờ hắn đi theo thuộc hạ Lý Thiết
Sinh làm việc, lý lịch cuộc sống sạch sẽ, không có chỗ bẩn để anh lợi
dụng, mấy ngày nay dấu vết hoạt động đến giờ vẫn nằm trong quy củ, không có gì sơ hở.
Nhưng Lục Xuyên không thích món ngon mình nhìn trúng,bên cạnh có ruồi bọ chướng mắt bay tới bay lui.
Trần Chi Thành nằm mơ cũng không có nghĩ đến, Lục Xuyên thế nhưng lại chủ
động đến tìm anh ta. Hai người hẹn ở một quán trà gần tòa soạn báo, Trần Chi Thành khi đi trong lòng mang theo lo sợ, không biết chờ anh ta, là
một buổi Hồng Môn Yến như thế nào.
Trong lô ghế, hai người
gặp mặt ngồi vào chỗ của mình, không cần hàn huyên quan hệ, anh ta liền
trực tiếp hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Xuyên tựa lưng
vào ghế dựa, hai tay giao nắm để trước người, môi mỏng hơi cong, nói
giản lược vắn tắt: “Làm phóng viên, quan trọng nhất chính là nguồn tin,
tôi có thể làm tay trong cho cậu.”
Trần Chi Thành nhất thời ngạc nhiên. Với thân phận địa vị của Lục Xuyên, ắt phải nắm giữ rất
nhiều tin tức bên trong mà người ta không thể biết đến, tin tưởng chỉ
cần làm phóng viên, có thể cùng hắn hợp tác là cầu còn không được: “Cục
trưởng Lục chẳng lẽ muốn yêu sách lợi dụng tôi?” chính giới tranh đấu,
anh ta có nghe qua.
“Cậu có thể lợi dụng tôi cung cấp tin
tức của người có thanh danh.” Lục Xuyên ung dung: “Cục diện hai bên đều
có lợi, cớ sao không làm? Huống hồ có tôi làm hậu thuẫn cho cậu, ít nhất cậu có thể khỏi phấn đấu cả đời.”
Tầm mắt Trần Chi Thành
qua lại tuần tra trên mặt Lục Xuyên, sau một lúc bật cười nói: “Tôi biết đề nghị của cục trưởng Lục có thể cho tôi lợi ích gì, chẳng qua tôi
không phải loại phóng viên ngài nghĩ, ý tốt của anh tôi xin nhận.”
Lục