
hận, nhưng mà đại đa số
người chính là như cô vậy, ăn no dũng cảm, bị đói yếu đuối.
Cô có chút khinh thường, nhưng trong lòng rõ ràng, bây giờ cô cần đặc
quyền như vậy, đến cùng với loại đặc quyền này, là cảm giác an toàn.
Kim Hạ xin nghĩ phép một thời gian, ở lại bệnh
viện chăm sóc bà nội, Lục Xuyên trừ những cuộc xã giao thật sự không thể từ chối, thời gian còn lại mưa gió cũng không đổi, mỗi ngày đúng hẹn
đến bệnh viện báo danh. Thường xuyên qua lại, qua hệ của anh cùng hai cụ ngược lại tăng tiến không ít, bà nội vốn đã thích anh, chuyện này không cần phải nói, ông Kim Đầu dùng ánh mắt khảo sát con rể quan sát anh,
một lúc sau cũng ra kết luận, người đàn ông này có thể gánh vác chuyện
lớn, có chủ kiến, quyết đoán, nhất là có tâm đối với nha đầu nhà mình,
nếu không ai có thể mỗi ngày theo chân gia đình như bọn họ dây dưa ở chỗ này, nghĩ như vậy, cái nhìn đối với anh liền buông lỏng nhiều, gia cảnh cách xa thì sao, chỉ cần đối tốt với con gái mình, nha đầu cũng nguyện
ý, ông tuyệt không phản đối.
Kim Hạ đối với Lục Xuyên cũng
không rõ ràng tăng nhiều nhiệt tình, chỉ là trong thâm tâm, cô biết có
vài thứ trong lúc không để ý đã thay đổi, lúc trước mỗi lần thấy anh, có loại cảm giác bất đắc dĩ như thế nào lại là anh, sao anh ta lại đến
nữa, bây giờ thấy anh, chỉ cảm thấy đây là một chuyện bình thường không
quan trọng, không sinh ra lại cảm giác bất đắc dĩ này, thậm chí ở ngày
anh ngẫu nhiên không xuất hiện, còn có thể ngẫn người nghĩ một chút anh
đi đâu vậy.
Sau khi bà nội ngã, tình thần liền có chút uể
oải, sớm liền ngủ, buổi tối Kim Hạ ở lại bệnh viện gác đêm, để cho ba ba về trước nghỉ ngơi.
Tắt đèm phòng bệnh đi, cô cuộn tròn
trên ghế sofa mền, lấy ra di động chuẩn bị xem thư điện tử một lát, cửa
cọt kẹt một tiếng vang nhỏ, tiếp theo truyền đến tiếng bước chân, khóe
môi cô không tự giác cong lên về phía trước, nâng mặt nhìn về phía người đến, thấp giọng: “Trễ như vậy sao còn đến?”
Trong bóng đêm hình dáng Lục Xuyên xuất hiện trong tâm nhìn, theo ánh sáng di động đến bên người cô, dán cô ngồi xuống, nhỏ giọng: “Muốn gặp em và bà nội một
chút.”
“Bà nội đã ngủ.” Kim Hạ ngồi xích ra một chút, nghe thấy trên người anh thoang thoảng mùi rượu: “Buổi tối có xã giao?”
Lục Xuyên ừ, giọng nói có chút mệt mỏi, hình như mệt mỏi cực độ.
Màn hình di động tự động tắt đi, ánh mắt không thích ứng, cảm giác trong
phòng bệnh tối một chút đưa tay không thấy 5 ngón, Kim Hạ nhìn không rõ
vẻ mặt của anh, chỉ nghe giọng nói của anh, nghĩ đến sắc mặt cũng mệt
mỏi.
Lục Xuyên chậm rãi vươn tay, kéo cô vào lòng, cằm gác ở trên đầu vai cô, cũng không nói, cứ như vậy gắt gao ôm vòng eo mảnh
khảnh của cô.
Bóng đêm yên tĩnh phong tỏa thị lực của Kim
Hạ, lại phóng đại thật lớn thính lực của cô, trong ốc tai, truyền đến
nhịp đập như trống dội, càng lúc càng mạnh, chấn động ở tâm truyền đến
ngực cô, cái ôm bất thình lình bỗng nhiên làm cô không thể hô hấp, lại
bị anh chặt chẽ ôm lấy, nỉ non: “Ngoan, để anh ôm một chút, chỉ một chút thôi.”
Giọng điệu kia phát ra không có lực giống như bình
thường, như là người mệt mỏi, thực cần một cái ôm để tiếp tục, tay Kim
hạ vốn định đẩy bả vai anh ra, cứ vậy mà dừng lại, nhẹ nhàng thay đổi
khoát lên vai, Lục Xuyên thấy cô không tiếp tục giãy dụa, trên tay liền
tăng thêm chút lực, nhắm mắt lại, cả người thả lỏng tựa vào người cô,
chóp mũi có thể thấy hương thơm tỏa ra từ người cô, bên tay có thể nghe
thấy hô hấp không theo quy luật có chút ngắn ngủi của cô.
Giống như có sức kéo vô hình, tạo ra giữa hai ngươi lúc đó, không khí liền trở nên có chút ái muội.
Kim Hạ quay đầu nhìn giường bệnh, ánh mắt sau khi thích ứng, có thể thấy
một hình dáng mơ hồ trên giường, hình như yên lặng, không có dấu hiệu
tỉnh lại. Cô hơi nhẹ nhàng thở ra chút, tùy ý để Lục Xuyên ôm, hai người cái gì cũng không nói, cũng chỉ ở trong bóng tối như vậy ôm nhau, im
lặng, trầm mặc.
Mặt của anh có chút lạnh, dám tại cổ ấm áp
của cô, trao đổi nhiệt độ cơ thể của nhau, ngẫu nhiên di động một chút,
cằm dưới cọ xát bừa bãi lụn vụn gáy cô, mang đến một trận gãi ngứa, ngứa đến trong lòng.
Kim Hạ nhịn không được, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy, buối tối có phát sinh chuyện gì hay không?”
Lục Xuyên ở trên vai cô lắc đầu: “Chỉ hơi mệt một chút.” Trước khi đến, xã
giao làm cho anh có chút mệt mỏi, nhưng bây giờ ôm cô, nhất là cô khó có được dịu ngoan, làm cho anh cả người thư sướng, quả thực không muốn
buông ra, muốn cả đời cứ mãi mãi ôm như vậy, chỉ sợ buông tay, giây tiếp theo cô lại bắt đầu trốn tránh.
“Mệt, trở về nhà nghỉ ngơi đi, thân thể quan trọng hơn.” Xã giao xong còn đặc biệt đến, anh tội
tình gì làm chính mình mệt mỏi như vậy.
“Không muốn trở
về.” Nhiệt khí phả vào lỗ tai mắt cô: “Em không có ở nhà, anh không muốn trở về.” Anh không muốn để cô lại tránh né.
Bên tai Kim hạ có chút nóng lên, cúi mắt không biết tiếp nhận những lời này của anh
như thế nào, cảm thấy anh từ trên vai cô ngẩng đầu lên, dựa vào ánh
trăng yếu ớt bên ngoài cửa sổ chiếu vào, cô thấy hai mắt anh sáng