
bộ lễ phục cho Kim Hạ, váy ngang ngực dài màu trắng, bó ở thắt lưng,
đường cong tuyệt đẹp và cái mông hoàn toàn bị giấu lại, chỉ lộ ra bả vai nhỏ cùng đường cong thắt lưng, trước kia anh thích phụ nữ mặt váy cổ
chữ V sâu khuê gợi bó sát người, nhưng bây giờ anh thầm muốn bao kín Kim Hạ lại, muốn cô chỉ có thể mình anh độc hưởng.
Đây là khác biệt giữa chiến lợi phẩm cùng người phụ nữ của chính mình.
Đưa quần áo vào tay cô, nói nguyên nhân xong, sắc mặt Kim Hạ rất do dự: “Có bao nhiêu người đến?”
“Chắc ngàn mấy người.” Lục Xuyên yêu chiều xoa mũi cô: “Sợ sao?”
Kim Hạ gật đầu, do vẫn nhớ lần cô tham gia hội đấu giá từ thiện kia, trên
người mặt lễ phục xinh đẹp quý giá, lại cảm thấy không vào được thế giời này. Quy cách dạ tiệc không phải chỉ hơn tiệc đấu giá từ thiện một chút nhỏ, cô lo lắng mình lại không được tự nhiên giống lần trước, càng lo
lắng cô lấy thân phận bạn gái Lục Xuyên tham dự, cử chỉ không thích hợp
làm anh mất mặt.
Lục Xuyên cầm tay cô: “Có gì phải sợ? Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Kim Hạ ra vẻ thoải mái cười cười: “Anh khiến em hơi lo lắng.” Khi nói chuyện, mặt mày ngưng trọng.
Lục Xuyên cúi đầu ấn nụ hôn lên môi cô, dịu dàng: “Nghĩ kỹ rồi trả lời cho anh, anh đến đón em.”
Kim Hạ ừ cho có lệ, buổi tối lại nhìn chằm chằm lễ phục trong hộp, mất ngủ.
Bản thân cô không định đi, phải đối mặt nhiều người không biết như vậy,
phải từng phút duy trì phong độ hình tượng của mình, gò bó như vậy khiến cô chịu áp lực bội phần. Cô không phải gái điếm vô cùng thuần thục, tất nhiên đối với trường hợp này không tự tin, nhưng Lục Xuyên tặng quần áo lấy lòng cô, hiển nhiên thật hy vọng có thể cùng anh tham dự, cô lại
không muốn làm anh thất vọng.
Trong lòng rối rắm hồi lâu, buổi tối trước dạ tiệc, cô gọi điện thoại cho Lục Xuyên: “Thật xin lỗi, em vẫn không nên đi.
Lục Xuyên trầm mặc một lúc lâu, không nghĩ đến vào lúc quan trọng cô lại chuồn đi: “Vì sao, vì sợ hãi?”
Kim Hạ bối rối nói: “Em thật sự không quen loại trường hợp này. Hơn nữa, em đi cũng không giúp được gì cho anh, không bằng không đi.”
“Nếu anh nói anh cần người đi bên cạnh?”
“…” Kim Hạ im lặng một lát, bản năng lựa chọn lùi bước: “Anh có khả năng như vậy, hẳn là không cần em đi theo.”
Thật lâu sau, đầu bên kia truyền đến tiếng thở dài: “Cũng không còn sớm, ngủ đi, ngủ ngon.” Nói xong, liền treo điện thoại.
Đây là lần đầu tiên sau khi bọn họ hòa thuận, Lục Xuyên cô thở dài trước
mặt, cũng là lần đầu tiên, anh lơ đãng lộ ra thất vọng với cô. Cô biết,
trong lòng anh không thoải mái, khi mua quần áo cho cô, lòng anh tràn
đầy chờ mong, không nghĩ đến lại không được dùng đến.
Nhưng cô thật sự lo lắng. cô không phải người có thể tiếp thu cái mới, thích
đồ uống vị gì, hoặc là thức ăn nào, sẽ vẫn chọn mãi, không đổi khẩu vị,
cô quen giữ mình ở khu an toàn, trừ khi bất đắc dĩ, nhưng tham gia dạ
hội, không chỉ đánh vỡ định nghĩ về an toàn của cô, càng kéo theo tự ti
cùng sợ hãi của cô.
Cô tốt nghiệp một trường đại học bình
thường, các phương diện đều bình thường, nhưng người tham gia dạ tiệc
không phải tổng giám đốc thì là chính trị gia, bạn gái bên người đại
khái cùng giống như tiệc đấu giá từ thiện, hoặc là hoa thơm nhà quan,
hoặc là du học mạ vàng, hoặc là quấn thắt lưng bạc triệu, hoặc là tinh
anh thương trường, tóm lại đều có vẻ gì đó hữu dụng.
Tụ tập như vậy, giống như giải thưởng điện ảnh Vương Gia Vệ, mọi người gặp
nhau cười to, nâng chén, chia tay, sau đó gặp thoáng qua, dùng mắt nhìn
kỹ đối phương, tự cảm thấy tài trí hơn người, lưng ưỡn thẳng.
Bởi vậy cô cảm thấy sợ hãi, cô biết Lục Xuyên sẽ giới thiệu cô như thế nào, bạn gái tôi, cô cũng biết tin tức này nhất định sẽ có tốc độ truyền bá
nào đó, sau đó không chừng bối cảnh của cô sẽ bị người có lòng quật ba
thước, tò mò là bản tính con người, nhưng cô không hỵ vọng trở thành đề
tài trà dư tửu hậu cho người khác.
Bà nội nghe cô nói
chuyện điện thoại xong, thấy vẻ mặt cô buồn bực không vui, nằm úp sấp
trên giường lấy chăn che đầu, liền gọi cô: “Cháu gái, cháu không đi dự
tiệc cùng Tiểu Lục sao?”
Kim Hạ ở trong chăn ồm ồm trả lời: “Vâng.”
Bà nội tựa vào đầu giường, không nói nữa, gãy xương phải dưỡng; cô không
thể nào bỏ xuống, Kim Hạ đột nhiên xốc chăn lên ngồi xuống: “Bà nội, bà
nói xem cháu quyết định có sai không?”
Bà nội thoáng trầm
mặc, tiếp theo cười rộ lên: “Nha đầu, nếu quyết định đúng, sẽ cảm thấy
thoải mái, bây giờ cháu thoải mái không?”
Kim Hạ không có
gì chống đỡ. Bây giờ cô thoải mái sao? Nếu thoải mái, vì sao cứ nghĩ là
đã khiến Lục Xuyên thất vọng, trong lòng cô lại khó chịu.
Địa điểm dạ tiệc ở sảnh chính của tòa nhà quốc hội, Lục Xuyên đến sớm, tân
khách trong hội trường không nhiều, anh sắp xếp chu toàn một vòng, có
chút đần độn vô vị, liền đứng một góc, nhìn chằm chằm di động trong tay. Anh hy vọng đồ vật này có thể vang lên lập tức, hy vọng Kim Hạ gọi điện đến, bảo anh đi đón cô.
Tối hôm qua khi cô nói không đi
cùng anh, anh có chút tức giận, nhưng anh không muốn phát giận với cô,
thu lại lời trách móc. Anh hiểu sợ hãi