
t dạ, ngược lại vợ mình, bây giờ mâu thuẫn với ông. Tục
ngữ nói vợ chồng đồng lòng, tác biển đông cũng cạn, ông một mình chuyến
đấu hăng hái như vậy, hình như có chút nguy hiểm a.
*
Lục Xuyên ngoài ý muốn nhận được điện thoại từ cậu, hỏi chuyện Kim Hạ. Bình thường anh rất ít nghe ý kiến người trong nhà, chỉ có mình cậu khuyên
bảo còn có vẻ có thể nhận, cho nên nháy mắt nhìn đến điện thoại báo, anh liền hiểu được, đây là viện binh của ba anh.
Anh kiên
quyết bộc lộ thái độ của mình với cậu, cuối cùng còn bổ sung một câu:
“Mẹ con cũng ủng hộ chúng con, bà còn chờ ôm cháu mà.” Cậu nhất thời
liền không có lời nào để nói, em ruột của mình cũng ủng hộ, ông làm anh
trai, đứng giữa em gái cùng em rễ, không thể nghi ngờ, phải lựa chọn em gái.
Sau đó Lục Xuyên lại sai Trầm Dục đến nhà mình, Lục
Tống Thụy thấy tất nhiên hỏi cô gái anh ta đang theo đuổi, kết quả vừa
nghe, cũng là con gái của gia đình bình thường, nhất thời càng kiên
định, còn hối thúc Lục Chương Viễn: “Ông Lục anh xem, ông Trầm người ta
còn không phải đối nha, chỉ có ông là lắm điều thôi.”
Lục
Chương Viễn nhất thời tức không có chỗ xả. Con mình không không nghe, vợ cũng phản chiến, cậu cả cũng vô dụng, cô bé Kim Hạ kia lợi dụng cũng
không thành, định đe dọa sao, mình đường đường là một tư lệnh quân khu,
đi đe dọa một cô bé mới hơn 20 tuổi, chuyện này ông thật sự không làm
được.
Ông cảm thấy không có kế nào dùng được, chỉ có thể
tiếp tục cố chấp phản đối, bữa ăn cuối tuần, dưới sức ép của vợ, ông
xuất hiện ở bàn cơm, Lục Tống Thụy đối với chuyện này cảm thấy thập phần vui sướng, bảo dì Trương chụp cho bọn họ một bức ảnh, Lục Chương Viễn
ngồi chủ vị, ba người còn lại đứng xung quanh bên cạnh ông, rất có cảm
giác gia đình, nếu không nhìn sắc mặt của Lục Chương Viễn.
Chụp ảnh xong, cầm điện thoại chia sẽ qua bluetooth, ba người cất điện
thoại, sau đó bắt đầu ăn cơm. Lục Chương Viễn mặt lạnh, chậm chạp không
động đụa, bọn Kim Hạ thấy thế, cũng không dám động, liền im lặng ngồi,
Lục Tống Thụy thấy vậy nhìn không được, gập một đũa thức ăn vào bát ông, mời: “Đừng thất thần nữa, ăn cơm, ăn cơm.”
Kim Hạ nháy mắt với Lục Xuyên, Lục Xuyên hiểu ý cũng gắp một đũa thức ăn vào bát ba anh: “Ba, ăn cơm.”
Lục Chương Viễn liếc mắt ba người một cái, lúc này mới cầm đũa, Kim Hạ mới
nhẹ nhàng thở ra, xem ra ba Lục cũng không phải là núi băng không thể
hòa tan, chỉ cần kiên trì bền bỉ, nhất định có thể khiến ông chấp nhận
cô.
Trong bữa cơm ba người bọn họ trò chuyện vui vẻ, Lục
Chương Viễn không nói một lời, rất nhanh cơm nước xong, để lại bát đũa
im lặng rời đi, Lục Xuyên cầm tay Kim Hạ, an ủi: “Ba anh là như vậy đấy, đừng để trong lòng.”
Kim Hạ cười lắc đầu: “Không sao, em hiểu mà.”
Ăn cơm xong, dì Trương thu dọn bát đũa đi vào phòng bếp rửa, Lục Tống Thụy cầm vài cuộn len đi ra, đưa cho Kim Hạ: “Nhìn xem thích màu nào.”
Kim Hạ không rõ nên: “Dì, dì đây là muốn?”
Lục Tống Thụy vẻ mặt con sao lại không biết nói: “Đây là len cừu, đan áo
lồng mềm mại ấm áp, trẻ nhỏ mặc rất tốt.” Một khi bà ra quyết định chập
nhận con dâu tương lai này, rất nhiều ảo tưởng gác lại điên cuông dâng
lên, ví dì, vì cục cưng đan áo lông, quần lông, mũ quả dứa, tất nhỏ…
Kim Hạ cảm thấy thẹn thùng, bọn họ còn chưa có kết hôn, chuyện sinh con
hình như còn sớm, Lục Xuyên đi qua ôm chặc cô, nhìn xem cuộn len trên
tay bà: “Chọn màu trung tính á, như vậy cho dù sinh con trai hay con gái đều có thể mặc.”
Kim Hạ a lên: “Vậy màu trắng đi.”
Lục Tống Thụy nghe vậy cười cầm cuộn len màu trắng: “Dù sao mẹ ở nhà nhàn
rỗi cũng không có việc gì, đan áo lông để giết thời gian.”
“Cảm ơn mẹ.” Lục Xuyên nắm tay Kim Hạ: “Em ở chỗ này tiếp mẹ, anh đi gặp ba.”
Kim Hạ giữ chặt anh: “Em đi cùng anh.”
“Không cần. Anh đi nói chuyện với ông.”
Trong thư phòng, Lục Chương Viễn giống con sư tử bị nhốt, nôn nóng đi qua đi
lại, Lục Xuyên đẩy cửa tiến vào, ông lập tức dừng bước, hai tay đưa ra
sau lưng: “Chuyện gì?”
“Ba, chúng ta nói chuyện đi.” Qua
nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Lục Xuyên hạ quyết tâm, muốn bình tĩnh
hòa nhã nói chuyện với ba anh.
“Nói chuyện gì? Chuyện bạn
gái con?” Lục Chương Viễn đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống: “Không
có gì hay để bàn, ba không đồng ý.”
“Ba, ba có thể không đồng ý, nhưng ba phải đưa ra lý do, lý do người ta có thể phục.”
Lục Chương Viễn im lặng một lát: “Muốn làm chính trị cần quan hệ, đám cưới
là thủ đoạn củng cố quan hệ tốt nhất, bằng không con cho là vì sao hoàng đế cổ đại thích phái công chúa thành hôn?”
“Điểm đó con hiểu được.” Lục Xuyên nhìn ba anh, ánh mắt kiên định: “Là chính con nguyện ý buông tha.”
Lục Chương Viễn nhíu mày: “Con ở chung với cô ta bao lâu, liền vì cô ta mà
buông tha lợi ích chính mình? Mười năm qua, con vẫn không có chút tiến
bộ, vẫn võ đoán như vậy.”
Bị chê võ đoán, Lục Xuyên trở nên có chút nóng bực, tính bình tĩnh hòa nhã, cùng có thể làm được, là hai
chuyện khác nhau: “Con cho rằng cô ấy đáng giá, cho nên cam tâm tình
nguyện, đổi lại là ba, ba sẽ vì cái này mà buông tha mẹ con?”
Lục Chươn