
ây giờ đang tẩy trừ thế
lực, để lót đường cho giới lãnh đạo tiếp theo, thủ đô này, mặt ngoài gió êm sóng lặng, thật ra sóng to gió lớn, nguy hiểm khác thường.
Đối tượng nhà họ Lục từng đám hỏi thị trưởng Lâm Trạch Bình ở trong trận
đấu ngầm này bị thanh tra mời đi hỗ trợ điều tra, chuyện này khiến Lục
Chương Viễn cảnh giác. Cho dù trong công việc hai nhà cũng không có lui
tới, đám cưới cũng không có kết quả, nhưng lúc ấy chỉ nói là Lâm Tịch
đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, hôn lễ hoãn lại, vẫn chưa nói hủy bỏ,
chuyện này ở trong mắt người ngoài, còn có không gian rất lớn để suy
đoán, nói không chưng hai nhà Lục Lâm, trước đây quan hệ không phải là
ít.
Chuyện này cũng không ổn.
Lục Xuyên cũng
biết tin tức Lâm Trạch Bình bị mời đi hỗ trợ điều tra, nói là hỗ trợ,
căn bản vốn không có khả năng trở ra. May mà lần này thanh trừ chưa lan
đến gần anh, ngược lại mở một cửa sổ rất tốt cho anh, trên sự nghiệp có
thể thay đổi quan hệ một lần nữa, trong cuộc sống, anh chiếm được một cơ hội không thể tốt hơn, bởi vậy, anh thương lượng với mẹ một chút, cuối
tuần lại tổ chức bữa ăn gia đình.
Lần này không cần thê tử
ân cần dạy bảo, Lục Chương Viễn tự giác ở lại nhà, lúc hai người Lục
Xuyên đến, ông ngồi ở sofa phòng khách xem tin tức.
Kim Hạ
nhớ rõ mỗi lần có bữa cơm gia đình, ba Lục đều đến giờ ăn cơm, bị mẹ Lục ép buộc từ thư phòng xuống, bây giờ ngược lại hiếm khi xuất hiện ở
phòng khách, cô thử thăm dò gọi: “Chào chú.”
Lục Chương
Viễn giương mắt nhìn cô một chút, mặt không chút thay đổi, cằm hơi hơi
rụt lui về phía trong một chút, xem như gật cái đầu, vẫn chưa mở miệng.
Kim Hạ lại cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, ít nhất ông ấy có đáp lại, Lục Xuyên
cũng là người nhìn lá rụng biết mùa thu đến, thấy thế ôm thắt lưng Kim
Hạ: “Ngoan, đi vào phòng bếp rót cho ba anh chén trà nóng.”
Kim Hạ hiểu ý, bưng lên chén trà trên bàn trà trước mặt Lục Chương Viễn: “Chú, cháu giúp chú rót chén trà.”
Tầm mắt Lục Chương Viễn dừng trước tivi, sau một lúc lâu mới từ trong cổ họng ậm ực ra một tiếng trầm thấp: “Ừ.”
Khóe miệng Kim Hạ cong lên một nụ cười, chạy chậm vào phòng bếp, Lục Xuyên
ngồi xuống bên người ông, dằng co một lát mới nói: “Ba, lần trước là con không tốt, không nên lớn tiếng với ba, sau này con nhất định sẽ sửa.”
Lục Chương Viễn có chút kinh ngạc quay đầu nhìn anh một lát, thằng bé này
chưa bao giờ chịu thua, bây giờ vì một người con gái, ngược lại thẳng
thắng cúi đầu trước ông, bất quá lời này nghe vào trong tai, cực kì sung sướng: “Biết sai là được.”
Kim Hạ bưng trà nóng đi ra, hai tay dâng đến trước mặt Lục Chương Viễn, cung cung kính kính: “Chú, mời dùng trà.”
Lục Chương Viễn trầm mặc một lát, nhẹ nâng tay tiếp nhận, nhẹ nhấp một
ngụm, tiếp theo để lại trên bàn trà, Kim Hạ ngồi xuống bên cạnh Lục
Xuyên, hai người đối diện, hiểu ý cười, xem ra thái độ của ba Lục đã có
dấu hiệu mềm hóa.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Xuyên mời ba anh đến thư phòng nói chuyện, cửa đóng lại, anh liền đi thẳng vào vấn đề:
“Ba, con chuẩn bị cầu hôn với Tiểu Hạ, hy vọng có thể nhận được sự ủng
hộ của ba.”
Lục Chương Viễn giương mắt, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, thăm dò lẫn nhau.
Lục Xuyên hiểu rõ, chuyện anh có thể nghĩ thấu, ba anh chắc chắn cũng có
thể nghĩ thấu, bây giờ Lâm Trạch Bình gặp chuyện không may, yêu cầu cấp
bách của nhà họ Lục là phải có động tác phân rõ giới hạn với nhà họ Lâm, một hôn lễ không thể nghi ngờ đã thông báo với mọi người, là thủ đoạn
có hiệu quả nhất.
Lục Chương Viễn âm thầm cân nhắc, cho dù
ông không có hoàn toàn hài lòng với Kim Hạ, nhưng thứ nhất tình thế cấp
bách, thứ hai vợ cùng con đều hy vọng cô ta gả vào, cho nên tổng hợp lại suy tính, thỏa hiệp hình như mới là thượng sách.
Một lát sau, ông dời tầm mắt, chậm rãi nói: “Chuyện Lâm Trạch Bình, con hẳn đã nghe nói.”
“Vâng.”
“Ba hy vọng hôn lễ có thể lập tức tiến hành, thiệp mời phải phát nhanh một chút.”
Khóe môi Lục Xuyên hơi cong lên: “Cầu còn không được.”
Hai người hợp lại quyết định danh sách khách mời, chuyện này cho dù bụi bặm phủ đầy rồi, trước mắt hôn lễ không vội, chỉ cần thiếp mời được phát
đi, có thể lan truyền tin tức.
Kim Hạ ở phòng khách cùng mẹ Lục học cách đan áo len, ngoài que đan áo len ra, mẹ Lục còn cố ý tìm
mua một bộ dụng cụ kim móc Nhật Bản ở trên mạng, khó nén hưng phấn mà
bày ra trên bàn trà cho cô nhìn.
Thấy Lục Xuyên cùng ba Lục xuống lầu, hai ngươi phụ nữ đều theo bản năng ngừng thở, quan sát thần
sắc của bọn họ, sau khi nhìn thấy hòa hợp êm thấm, mới yên lòng, mẹ Lục
nói: “Cha con các người ở trên lầu trò chuyện cái gì vậy, nói chuyện lâu như vậy.”
Lục Xuyên ngồi bên cạnh Kim Hạ, từ phía sau thắt lưng ôm cô, cười nói: “Bảo bối, ba anh đồng ý chuyện chúng ta rồi.”
Kim Hạ kinh ngạc nhìn Lục Chương Viễn, lại nhìn Lục Xuyên, không thể tin được: “Thật sự? Chú thật sự đồng ý?”
Lục Xuyên ghé vào bên tai cô nỉ non: “Thật. Đúng rồi, xin hỏi em tính khi nào thăng cấp làm phu nhân Lục?”
Mặt Kim Hạ xấu hổ, liếc mắt khoét anh một cái: “Anh bình tĩnh một chút đi, ba mẹ anh còn ở