
anh sẽ không đến
Lục Xuyên tình ý sâu xa nhìn cô: “Sao vậy, không hy vọng anh đến đây?”
Kim Hạ phốc xích cười: “Anh suy nghĩ nhiều, đây là nhà của anh, sao tôi có
thể hy vingj anh không đến.” Thực ra thì cô hy vọng anh không đến, liền
thay đổi đề tài: “Lại nói tiếp, hôm nay tôi chuyển nhà còn bị bác tài
lừa, đều tai khu trọ của anh rất tốt, người ta cho rằng tôi rất nhiều
tiền.”
Lục Xuyên nhíu mày: “Hả? Sao lại thế.”
Kim Hạ kể đại khái là sự tình một lần, Lục Xuyên buồn cười: “Cho nên em liền tính một mình chuyển đồ đi lên?”
“Bằng không có thể làm sao bây giờ, em lại không thể bắt buộc hắn chuyển.”
Lục Xuyên cười cười: “Sao lại không thể? Em có thể hù dọa hắn, nói gọi điện thoại giúp đỡ, kêu phóng viên, hoặc gọi 110.”
Kim Hạ thở dài: “Quên đi, dù sao đồ đạc cũng không có bao nhiêu, giữa trưa mùa hạ, bọn họ đều tránh tiền vất vả.”
Lục Xuyên không đồng ý: “Có ai kiếm tiền dễ dàng. Hơn nữa đây là hai chuyện khác nhau, đã ngã giá, sao hắn có thể đổi ý.”
Kim Hạ nghĩ rằng, anh kiếm tiền cũng rất dễ dàng, Vương Minh Lãng lăng xăng biếu tiền cho hắn: “Bất quá chuyện cũng xảy ra rồi, bây giờ có hối hận
cũng vô dụng.”
Lục Xuyên ăn xong buông bát đũa: “Lầm sau
gặp lại chuyện như vậy, rút kinh nghiệm thông minh chút, đừng dễ dàng bị bắt nạt như vậy.”
Kim Hạ dạ, dọn dẹp bát đũa trên bàn tiến vào bếp, đứng ở bên cạnh bồn bắt đầu rửa chén. Chà xát cọ xát hơn nữa
ngày, còn lau sạch lại bàn một lần nữa, đến khi không nhiễm một hạt bụi, rốt cục cô chậm rãi đi ra khỏi phodng bếp, Lục Xuyên liếc nhìn cô một
cái: “Lâu như vậy, có phải em đem bát có trong nhà tôi rửa sạch lại một
lần hay không?”
Kim Hạ cười mỉa: “Không có, tôi sợ rửa
không sạch, cho nên phá lệ cẩn thận. “ Không biết khi nào anh nổi lên
thú tính, chỉ có thể kéo dài một khắc thì được một khắc.
Lục Xuyên xoa xoa mi tâm: “Lại đây.”
Kim Hạ thấy vẻ mặt anh mệt mỏi, dường như sắp mệt chết đi, lại xoa mi tâm, hỏi: “Anh bị đau đầu hả? Hay để tôi mát xa cho.”
Lục Xuyên gật đầu, bởi vì công tác, suy nghĩ quá nhiều, anh thường bị đau
đầu, về sau uống rượu càng rõ ràng, trước đây có đến bệnh viện chụp CT,
lại không có vấn đề gì.
Kim Hạ để anh ngồi lên chiếc sofa
đơn,đầu tựa vào lưng ghế ngồi, còn cô đứng ở phía sau thay anh mát xa,
trước đây khi ba đau đầu, đã làm vật lý trị liệu ở phòng khám trong trấn trên, cô học chút thủ pháp, sau này ấn cho ba cô.
“Sao, lực đạo có đủ hay không?” Cô sợ làm anh đau, cho nên không dám mạnh tay.
Lục Xuyên nhắm hai mắt lại, cảm thụ ngón tay mềm mại qua lại trên trán
mình: “Mạnh một chút, mạnh một chút nữa, đúng rồi, tốt, chính là như
vậy.”
Trên tay Kim Hạ dùng sức, ở trên cao nhìn xuống vẻ
mặt của anh, bởi vì ạnh từ từ nhắm hai mắt, cho nên cô tùy ý nhìn, trong lúc đó lông mày dần dần dãn ra, hô hấp cũng từ từ chậm lại.
Một lúc như vậy, cô nghĩ anh đang ngủ.
Lục Xuyên không có kêu ngừng, Kim Hạ vẫn tiếp tục ấn, để không giảm lực
đạo, cô cố chịu ngón tay nhức mỏi, kỳ thật cô rất muốn hỏi một câu có
khá hơn chút nào chưa, những người có thường thức đều biết làm sao để
nói những lời này, sau đó cô có thể giải thoát.
Nhưng cô lựa chọn không nói, cô muốn để cho Lục Xuyên chủ động mở miệng.
Đầu Lục Xuyên cảm thấy như có một cái lồng nhốt lại một tầng lo lắng, ấm áp thoải mái, cô mát xa có chút kỹ thuật, sau khi máu đỉnh đầu được kích
thích, đau đầu giảm bớt không ít, bất quá vì rất hưởng thụ, anh vẫn
luyến tiếc kêu ngừng.
Từ từ, lực đạo trên đầu mình không
mạnh như lúc đầu, sau một lúc yếu đi, lại tăng lên ngay lập tức, hiển
nhiên cô đã thấy mệt mỏi, nhưng vẫn tiếp tục kiên trì, Lục Xuyên không
có hé răng, tiếp tục nhắm mắt dường thần, để anh xem, cô có thể kiên trì đến đâu.
Cũng không biết sau bao lâu, khi Kim Hạ cảm thấy
tay muốn rút gân. Lục Xuyên bỗng nhiên mở mắt, làm cô hoảng sợ, ha người cứ như vậy nhìn nhau, cơ hồ cô còn nhìn thấy ảnh ngược của mình trong
mắt anh.
Lục Xuyên tự tay kéo tay cô qua: “Tốt lắm, được rồi.”
Khóe miệng của Kim Hạ thoáng lên một độ cong cực nhỏ, dừng động tác trên
tay, Lục Xuyên đem cô kéo ôm đến trên đùi mình, nắm tay cô khẽ xoa
xoa”Mỏi không ?”
Kim Hạ lắc đầu: “Không mỏi.”
Lục Xuyên cười cười, nhẹ nhàng mát xa ngón tay của cô: “Cách này em học từ đâu vậy?”
“Trước kia em thường xoa cho ba em.”
Lục Xuyên gật đầu: “Mát xa tốt lắm.”
Kim Hạ chỉ cười cười, tùy ý hắn mát xa ngón tay của mình, lưng dán trong
ngực dày rộng hữu lực của hắn, truyền đến một mảnh ấm áp.
Lục Xuyên ấn xoa nhẹ tay cô một lát, chóp mũi ngửi được mùi hương hoa cô
vừa mới tắm xong, không kiềm được đưa mũi vào ngửi ngửi, hắn không biết
đây là mùi hương gì, chỉ cảm thấy rất thơm, muốn ngửi rồi lại ngửi thêm
nữa.
Theo bản năng vén mái tóc dài sau lưng cô lên, lộ ra
chiếc cổ non mịn trắng nõn, cũng đang tản ra mùi thơm, hắn kìm lòng
không đậu hôn lên, đó là nơi mà trước giờ hắn chưa bao giờ hôn qua.
Gáy sau của Kim Hạ bỗng nhiên bị hắn hôn, thân mình cứng đờ, tiếp theo bàn
tay của hắn lần dò đến thắt lưng, dọc theo thắt lưng di chuyển dần lên
trên, cách lớp áo cầm vật no đủ mềm mạ