
đang ngủ. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, sao anh ấy lại mắc căn bệnh này?”
Trầm Dục thở dài: “Bệnh cũ, áp lực lớn, uống rượu quá nhiều, ăn uống không
đúng cách.” Nguyên nhân chính là do Kỳ Thư, sau là do tính chất công
việc.
Kim Hạ cân nhắc, đơn giản đến không ngờ, phương thuốc chính là giảm sức ép, uống ít rượu, chú ý ăn uống: “Không biết bình
thường anh ấy có thích vận động gì không?”
Trâm Dục quan sát cô, cô đến một mình hỏi thăm yêu thích của cậu ta, chẳng lẽ muốn làm cậu ta vui?
Kim Hạ phát hiện anh ta chần chờ, đại khái cũng biết anh ta đang nghĩ cô là người như thế nào, liền mỉm cười: “Tôi không có ý gì đâu, không phải
anh nói anh ấy chịu áp lực lớn sao? Tôi nghĩ vận động là phương thức tốt nhất để giảm sức ép, nếu anh ấy có thể rèn luyện nhiều, thân thể sẽ rất nhanh tốt lên.”
Trầm Dục thấy cô nói có lý, mặc kệ cô có
mục đích gì, ít nhất với Lục Xuyên mà nói, thì không có hại, hơn nữa cô
là một cô gái nhỏ, chẳng lẽ có thể ăn tượi nuốt sống Lục Xuyên: “Hắn
thích bóng rổ, nhưng bây giờ về cơ bản không còn chơi nữa.”
Kim Hạ nhớ trong lòng, còn nói: “Bây giờ dạ dày anh ấy không tốt, chắc chỉ
có thể ăn cháo, không biết anh ấy thích ăn cái gì nhẹ bụng, có thể thay
cho cháo.”
Trầm Dục lắc đầu: “Khẩu vị hắn rất kén, thích
cay, cho nên đồ ăn hắn thích ăn bây giờ đều không thích hợp để ăn, cô
không cần kích thích tính thèm ăn cúa hắn, như là hạt tiêu, ớt linh
tinh, bỏ chút ít vào cháo là được.”
Kim Hạ gật đầu: “Bây
giờ anh ấy đang ở phòng bệnh trừ xem ti vi cũng không còn gì khác để
giết thời gian, bác sĩ Trầm, anh có tạp chí hoặc là sách báo gì anh ấy
có thể xem không?”
Trầm Dục nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Nơi này
của tôi toàn sách báo y học, cô có thể ra cửa hàng sách báo trước bệnh
viện mua vài tờ báo tình hình chính trị đương thời, tạp chí có thể mua
tạp chí số, hắn thích cái này. À đúng rồi, tôi có hộp cờ nhảy, cô có thể đem về chơi.”
Kim Hạ cười cảm ơn với anh ta: “Cảm ơn bác
sĩ Trầm.” Biết chút yêu thích của Lục xuyên, có thể giúp cô hiểu thêm về người này, với cô mà nói, có lợi không có hại.
*
Khi Lục Xuyên tỉnh lại, Kim Hạ đang ngồi ở trên ghế dựa, dùng đùi anh làm
giá sách, lại cầm quyển sách ở trước mặt xem, anh hơi động cái: “Đang
xem cái gì?”
Kim Hạ lấy lại tinh thần, đóng sách lại để sang một bên: “Chỉ là sách xây dựng, không lâu nữa sẽ có kỳ thi, đang chạy nước rút.”
Lục Xuyên duỗi chân đứng dậy: “Không phải có thời hạn hai năm sao? Không cần lo lắng.”
Kim Hạ nâng giường đứng lên, cho anh dựa vào: “Chuẩn bị sớm một chút vẫn
tốt hơn, vạn nhất lần này thi không qua, sang năm còn cơ hội thi lại.”
Lục Xuyên nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường, đã chiều rồi, tuy rằng dạ dày
còn hơi đau, nhưng có thể chịu được, anh đứng dậy đi vào toilet, lúc đi
ra Kim Hạ đã rời khỏi giường: “Anh có đói bụng không, có muốn ăn chút
cháo không?”
Lục Xuyên bụng cô lỗ hai tiếng, buổi sáng anh
chỉ ăn mấy muỗng cháo Trầm Dục rất phản đối, nhậu nhẹt không tốt, Kim Hạ nghe thấy tiếng trong dạ dày anh, không chờ anh trả lời, mở cặp lồng
cơm giữ ấm ra đặt ở trên bàn, Lục Xuyên ngồi xuống giường bệnh, cầm lấy
thìa cháo cô đưa qua nếm thử, ừm, cũng được, lần này không có gừng băm.
“Rau muối lần trước em mang từ quê lên còn không?” Lục Xuyên đột nhiên hỏi.
Kim Hạ đứng ở bên cạnh hầu hạ anh, nghe vậy sửng sốt: “Đã ăn hết rồi. Nếu anh thích, lần sau tôi về nhà sẽ mang một ít lên.”
Lục Xuyên không nói gì, cúi đầu chậm rãi ăn cháo, Kim Hạ lấy khăn tay ở
trong bao ra đặt vào trong tay anh, đem sách báo cùng tạp chí ra: “Nếu
nhàm chán, có thể xem cái này.”
Lục Xuyên tùy tay lật lật,
đều là loại anh thích xem, cầm một tờ tạp chí lật ra xem, Kim Hạ đi rửa
chén, trở về đã thấy anh đang đọc báo, phỏng chừng anh không cần cô bồi
tán gẫu, lấy sách xây dựng ra, tiếp tục ngồi ở bên giường đọc.
Trong phòng bệnh yên lặng, rèm cửa sổ rất nặng bị rơi ra, tầng sa mỏng phủ
xuống che ánh sáng, nắng vàng óng ánh từ các lỗ hổng chui vào, một tia
lại một tia sáng, nhìn xem tro bụi bay lượn, trong không khí tản ra một
loại hương vị mùa hè.
Lục Xuyên xem xong một phần báo chí,
lúc đổi một tờ khác, tầm mắt lơ đãng rơi xuống gương mặt Kim Hạ, ánh
nắng ấm áp chiếu lên một nửa khuôn mặt của cô, giờ phút này đang đậu
trên lông mày, vẻ mặt chuyên chú trên giấy làm bài tập, thật giống như
đứa trẻ nhỏ đang học bài trong lớp.
Căn phòng tràn ngập yên lặng, dường như lỗ tai có thể nghe được tiếng hít thở, anh không còn
nhớ rõ đã bao nhiêu lâu không còn được ở chỗ yên tĩnh như vậy, có thể do hoàn cảnh khiến tâm tình bình yên.
Theo bản năng cười
cười, anh lại cầm lấy một tờ báo khác, gằn từng tiếng đọc chậm rãi, đọc
hết báo, chuyển sang tạp chí, sau khi xem hết mọi quyển đang có, anh
giương mắt nhìn Kim Hạ, cô đang hết sức chăm chú, dường như không muốn
để ý đến anh. Cẩn thận nhớ lại một chút, số lần anh vào bệnh viện không
nhiều lắm, trừ những lúc đau đầu và viêm dạ dày, anh không có bệnh nặng
nào, đây là lần đầu tiên anh nôn mửa phải nhập viện trước mặt phụ nữ anh bao nuôi.
Nhớ lại hình ảnh chật vật của mìn