
bên cạnh
cô, rất nhanh thu hai chân lại để bọn họ đi qua, Lục Xuyên lạnh lùng
nhìn cô một cái, kéo Đường Mộng Dao vào sân nhảy.
Trên sàn nhảy, Đường Mộng Dao giống như một gốc
dây leo có độc, gắt gao quấn quanh trên người Lục Xuyên, cằm gác lên bờ
vai của anh, cả bộ ngực đè lên trên, vốn dĩ hình dáng no đủ lúc này
chẳng khác gì bánh nướng.
Kim Hạ nhìn bọn họ một lát, lại cúi đầu, tiếp tục nói chuyện phiếm với Trần Chi Thành.
Lục Xuyên ôm thắt lưng của Đường Mộng Dao, trong lúc nhảy múa liếc nhìn Kim Hạ, cô vẫn cúi đầu, bộ dáng thờ ơ, mi phong không khỏi càng nhăn chặt.
Sau khi cùng Đường Mộng Dao nhảy một lát, anh lấy cớ có chút choáng váng đầu óc, kéo cô ngồi vào bên cạnh Kim Hạ.
Kim Hạ không hiểu gì cả liếc nhìn bọn họ một cái, sofa bên kia rộng như vậy sao không
ngồi, lại muốn ngồi bên người cô, cũng không ngại chen chúc. Không muốn
sát bên Lục Xuyên, nên cô xê dịch sang bên cạnh, bên trái truyền đến
thanh âm ngọt mềm của Đường Mộng Dao: “Lục thiếu, em say rồi, chúng ta
đi nghỉ ngơi đi.”
Kim Hạ không ngốc, biết lời này ám chỉ
lên giường, mắt nhìn sang bên cạnh, cả người Đường Mộng Dao tựa vào trên người Lục Xuyên, tay đặt ở trước ngực anh, nhẹ nhàng vuốt ve, cái gọi
là yêu thương ôm ấp, chính là như thế này. Kim Hạ nghe mà không khỏi thở dài mấy cái, tầm mắt trở lại di động, bỗng nhiên có cảm giác sofa thả
lỏng, bên cạnh Lục Xuyên đã kéo Đường Mộng Dao đứng lên, hai người ôm ôm đi ra ngoài, cô nghĩ rằng, nếu bọn họ muốn lên giường, vậy nơi này
không còn chuyện của cô nữa, liền cất di động, chuẩn bị nói với Vương
Minh Lãng một tiếng cô phải về.
Lục Xuyên ôm Đường Mộng Dao đi được vài bước, nhìn lại, thấy Kim Hạ đang nói gì đó với Vương Minh
Lãng, hoàn toàn không có ý định muốn ngăn cản mình, không khỏi càng thêm tức giận, anh đều đã muốn dẫn Đương Mộng Dao lên giường, cô còn không
có phản ứng gì, cái này nói lên điều gì? Nói cô căn bản không cần anh!
Uổng công lúc trước anh còn luôn lo lắng cô quên mất vị trí của mình,
vạn nhất thích anh thì phiền phức, kết quả căn bản là anh tự mình đa
tình, lo sợ không đâu.
Cơn tức giận nhảy lên đến đỉnh điểm, anh hất tay Đường Mộng Dao dính trên người mình, sải bước đi đến chỗ
Kim Hạ. Cầm cổ tay mảnh khảnh của cô, anh một tay kéo cô từ chỗ ngồi
đứng lên, lực lớn đến nỗi suýt chút nữa làm bả vai cô trật khớp,
Kim Hạ bị động tác bất ngờ của anh dọa sợ, kinh ngạc nhìn anh, không biết
cô làm gì chọc anh mất hứng. Lục Xuyên sắc mặt xanh mét nói với Vương
Minh Lãng: “Chúng tôi có việc phải đi trước, mọi người có từ từ chơi.”
Vương Minh Lãng ngây ngẩn cả buổi, thấy anh túm lấy Kim Hạ, tròng mắt vòng vo chuyển, lập tức cười hớ hớ cúi người: “Vậy ngài đi thong thả, lần sau
tôi lại tiếp đãi ngài.”
Lục Xuyên cúi đầu có lệ với hắn,
không nói một lời kéo Kim Hạ đi ra ngoài, Kim Hạ chịu đựng cơn đau
truyền đến từ cổ tay, nghiêng ngả lảo đảo đi sau anh, cô vốn định mở
miệng hỏi anh làm sao vậy, nhưng thấy không khí xung quanh có chút buộc
chặt, nên không dám hỏi.
Đi vào bãi đỗ xe, đến trước xe của mình, Lục Xuyên trên tay dùng sức, kéo Kim Hạ qua, áp lên trên cửa xe
bắt đầu mãnh liệt, anh không biết vì sao mình lại như vậy, muốn điên
cuồng giữ lấy cô, giữ lây vô số lần.
Thẳng đến khi nửa thân dưới của anh nổi lên phản ứng, anh mới lưu luyến buông cô ra, chống lên cửa xe thở. Kim Hạ bị khóa chặt trong cánh tay của anh, dựa vào lưng
xe, cũng không ngừng thở dốc, bốn mắt giao nhau, cô miễn cưỡng từ trong
hư không tìm về một chút lý trí vụn vặc: “Anh làm sao vậy?”
Lục Xuyên nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hung ác kia giống như muốn ăn tươi
nuốt sống cô, anh làm sao vậy? Anh cũng muốn biết chính mình làm sao
vậy, vì sao biết cô không cần anh, trong lòng lại hoảng hốt như vậy.
Kim Hạ thấy anh trầm mặc, chỉ hung tợn trừng mắt nhìn mình, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại chuyện vừa mới xảy ra, không phải anh muốn lên giường với Đường Mộng Dao sao? Sao lại đột nhiên đến tìm cô, chẳng lẽ là Đường Mộng Dao đắc tội với anh? Vậy bây giờ anh hôn cô là vì chuyện gì, bởi
vì có người đắc tội, nên lấy cô ra hả giận?
Do dự vươn tay, khẽ vuốt hai má anh: “Đừng nóng giận, Đường Mộng Dao còn nhỏ tuổi,
không hiểu chuyện, nếu có chỗ nào đắc tội, chắc chắn không phải là cố
ý.”
Lục Xuyên tiện thể câm lấy tay cô, kéo đến bên môi hôn một cái, híp mắt lại: “Em nghĩ rằng tôi đang tức giận với người khác?”
Kim Hạ sợ hãi: “Chẳng lẽ anh giận tôi? Nhưng, nhưng tôi có làm cái gì đâu, không thể nào.”
Lục Xuyên quan sát cô: “Vì sao cái gì em cũng không làm? Chẳng lẽ, em không sợ tôi bị cô gái khác cướp đi?”
Kim Hạ giật mình, thì ra anh tức là vì chuyện này, chủ nhân sao quanh trăng sáng(AN: là có nhiều người vây quanh á) như anh, có lẽ đã thực chiêm
ngưỡng qua tiếc mục phụ nữ vì muốn tranh đoạt anh mà đấu đá tàn nhẫn, vì sao cô cái gì cũng chưa làm, ngược lại thành sai.
Là cô sơ suất, không nghiềm ngẫm kỹ tâm tư của kim chủ, con người cô vốn không
có tính cách tranh giành, tuy rằng trong bụng luôn có những ý nghĩ viễn
vông, nhưng nếu thật sự muốn cô làm được đế