
ả điện thoại của tôi cũng không tiếp.”
Kim Hạ chân chó cười: “Không phải không tiếp, là không có nghe thấy.”
Lục Xuyên hừ lạnh một tiếng, không tin, Kim Hạ rất nhanh giơ tay phải lên
dựng thẳng ba ngón trừ ngón cái và ngón út: “Thật sự, tôi lấy nhân cách
ra thề.”
Khóe miệng Lục Xuyên nhếch lên: “Nhân cách của em? Đáng giá bao nhiêu tiền?”
Kim Hạ chà xát tay: “Tôi lấy nhân cách của ngài ra thề, tôt thật sự không có nghe thấy.”
Lục Xuyên nhăn chặt hai hàng lông mày: “Đi đâu vậy? Gặp ai?”
Kim Hạ thấy anh không tiếp tục truy hỏi chuyện điện thoại nữa, hơi nhẹ nhàng thở ra: “Gặp bạn học, ở ngoại thành.”
Bạn học? Lục Xuyên nhớ đến tấm ảnh cô kẹp trong cuốn sách: “Bạn học nào? Trung học hay đại học? Nam hay nữ? Bao nhiều người?”
Kim Hạ sửng sốt, anh đây là đang tra hỏi phạm nhân a! Cô gặp măt ai, có liên quan gì đến anh sao.
Oán thầm thì oán thầm, cô vẫn phi thường hợp tác, nửa thật nửa giả trả lời
vấn đề của anh: “Bạn trung học, nam nữ đều có, hơn mười người.”
Lục Xuyên liếc nhìn cô một cái, sau đó lại tiếp tục xem tivi, trước khi cô
về nhà, anh đã trực giác được cô chắc chắn đi gặp một người đàn ông, hơn nữa người đàn ông này, chính là người hay nói chuyện phiếm qua di động
với cô, nhưng sau khi cô về nhà, anh lại không chắc chắn mười phần, cách ăn mặc của cô thật sự là quá mức bình thường, không có chút dấu vết ăn
diện tỉ mỉ.
Kim Hạ thấy anh không có tiếp tục mở miệng hỏi
ra nghi vấn gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới rãnh rổi chú ý đến trong phòng khách có hơn 2 cái vali, cô thập phần khó hiểu sao hai
thứ này lại có thể xuất hiện ở đây: “Ngài đây là, muốn đến ở lâu dài
sao?” Mang hai cái vali, dù thế nào cũng phải ít nhất một tháng đi.
Lục Xuyên chuyển kênh, thản nhiên ném ra một câu: “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ ở nơi này.”
Kim Hạ nháy mắt cảm nhận được cái gì gọi là sét đánh ngang tai. Anh đây là, có ý muốn sống chung sao?! Cô chắc chết mất. Cùng anh sớm chiều ở
chung, vậy mình làm gì còn riêng tư và thư giãn nữa? Chẳng phải mỗi ngày đều trải qua kinh hồn bạc vía.
Lục Xuyên liếc mắt nhìn
biểu tình của cô, quả nhiên là một bộ dáng không tình nguyện, như là có
ai bắt cô lấy dao cắt cổ. Đã như vậy, anh càng có thể an tâm ở đây hơn.
Một tuần này anh cố ý không sang đây, là để làm rõ cảm xúc mơ hồ khó hiểu
của mình đối với cô, nhưng hiển nhiên là anh không thành công. Lúc không nhìn thấy cô, anh sẽ nhớ đến cô, một mình nằm trên giường, sẽ nhớ đến
nhiệt độ cơ thể cô, nếu đã nhớ nhung rõ ràng, sao không dứt khoát chuyển sang, dù sao cô cũng không quan tâm đến anh, không cần lo lắng đến vấn
đề lúc đó đá không xong.
Kim Hạ cứng người một lúc lâu, mới nhớ đến phải có phản ứng với câu anh vừa nói. Đắp lên không mặt tươi
cười nhiệt tình dào dạt, cô nói: “Nhiệt tình hoan nghênh, tôi có nên
giúp ngài mang hành lý vào nhà không?”
Nhiệt liệt hoan nghênh? Lục Xuyên lạnh lùng quét mắt liếc cô một cái, hơi gật đầu: “Chuyển đi.”
Kim Hạ chạy nhanh lôi kéo hai cái vali, vất vả mang vào phòng ngủ. Lúc thay anh sắp xếp quần áo, Trần Chi Thành gửi tin nhắn đến: cậu đã về nhà an
toàn chưa?
Kim Hạ đè tay lên ngực mình, những từ ngữ ấm áp
này, giống như cà phê vừa đủ 60o . Cho dù việc sống chung với Lục Xuyên
làm cô không thấy thoải mái, nhưng có thể gặp lại Trần Chi Thành, quan
hệ so với trước đây còn thân thiết hơn, chuyện này làm cô cảm thấy,
không có thời khắc quan trọng nào không qua được.
Rất nhanh gõ một hàng chữ, cô trả lời lại: Mình đã về nhà, cậu thì sao?
Trần Chi Thành: mình cũng đã về nhà. Đúng rồi, hôm nay quên hỏi cậu, vài
ngày nữa đến lễ quốc khách, cậu có về nhà không? Tôi và bọn lớp trưởng
đều về, nếu cậu cũng về, chúng ta có thể cùng nhau mua vé.
Kim Hạ: Tôi cũng về, vậy đi cùng với các cậu.
*
Buổi sáng, Lục Xuyên kéo cô từ trên giường lên, hoàn toàn không nhớ đến đêm
qua làm cô mệt đến thừa sống thiếu chết, khiến cô hôm nay cả người thực
sự đau nhức, Kim Hạ cố chịu xoa hai mắt nhập nhèm: “Thưa ngài hôm nay là cuối tuần, sao lại dậy sớm như vậy?”
Lục Xuyên đứng trước gương to thay quần áo: “Đi câu cá.”
Kim Hạ trong lòng phẫn nộ mãnh liệt, anh đi câu cá thì liên quan gì đến cô? Trên mặt vẫn nhún nhường: “Tôi đi làm bữa sáng cho ngài.”
“Không cần, em cũng phải đi.”
“Hả?” Kim Hạ vừa xuống giường, chân thiếu chút nữa mềm nhũn: “Nhưng mà, tôi không biết câu cá a.”
“Tôi có thể chỉ cho em, nhanh lên thay quần áo.”
Kim Hạ bất đắc dĩ, đàng phải nghe lời mặc quần áo vào. Lục Xuyên lái xe dẫn cô đi ăn sáng, tiếp theo lại đến con đập ở vùng ngoại ô, khi có thời
gian rãnh, anh thường thích một mình đến đây câu cá. Lúc trước biệu hiện của Kim Hạ ở bệnh viện khiến anh chắc chắn, cô không phải là cô gái
huyên náo có tiếng, cho nên anh mới dám yên tâm dẫn cô đi câu cá.
Bên cạnh đập chứa nước có cho thuê dụng cụ câu cá và mồi câu địa phương, cá câu được có thể đem cân bán, một cân 48. Lục Xuyên cũng thuê cho Kim Hạ một bộ dụng cụ câu cá, cầm lấy dạy cho Kim Hạ cách lắp cần câu.
Kim Hạ đứng bên cạnh mặt nước, hít sâu, chóp mũi tiếp xúc với hương vị ẩm
ướt trong lành,